Chương 9: 9 : Bước Đầu Kế Hoạch

Lời vừa dứt, Tân Bò híp mắt lại chờ đợi tiếng ca tụng vang lên, chờ mãi chả thấy ma nào mở miệng, hắn bực mình nhìn xung quanh.

Sự tôn sùng, thành kính chẳng thấy đâu thay vào đó là sự thông cảm và thương hại, ánh mắt họ dành cho hắn không khác gì nhìn một thằng ngu tứ chi phát triển, nó giống hệt cái nhìn của hắn về những thằng đệ lúc trước.

“Các người không tin ta?”, Tân Bò bất mãn lên tiếng.

Chần chừ một lúc, Kiến Hoa trả lời: “không phải chúng ta không tin ngươi, căn bản ngươi chưa chứng minh được điều ngươi nó là đúng?”

“Vậy phải làm sao các ngươi mới tin?”, việc kiếm Tín Ngưỡng Lực cần phải nhanh chóng tiến hành, hắn không thể để những tín đồ tương lai này chạy mất được.

“Thần tích?, chúng ta cần thần tích, bộ lạc chúng ta là một trong số Âu tộc, chúng ta chung sống từ ngàn đời đến nay với Lạc tộc, nay lại gặp sự quấy nhiễu thường xuyên của các bộ tộc phương bắc, điển hình là Hoa tộc và Hạ tộc, chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta dành chiến thắng trong trận chiến này, ngươi muốn gì cũng được.”, Kiến Hoa chậm rãi nói.

“Dễ như ăn cháo, các chú cứ để anh”, Tân Bò gật đầu cái rụp, sảng khoái đồng ý.

Kiến Hoa cười nói: “vậy thì không chần chờ nữa, đi thôi”, cước bộ đám người dường như nhanh hơn đôi phần.

Băng qua cánh rừng rậm rạp, vượt thêm vài con suối nhỏ, nhìn xa về trước, thấp thoáng vài mái nhà tranh nằm quay quần với nhau sau những rạng tre vàng óng.

Trời đã về chiều, từng cột khói nghi ngút thơm phứt mùi gạo bay trong không khí, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng người lớn bàn tán với nhau tạo thành bức tranh rộn rã, đầy bình yên và hạnh phúc.

Sự xuất hiện của nhóm người nhanh chóng nhận được sự chú ý của người dân nơi đây, mọi con mắt đều tập trung vào thân hình vĩ ngạn ở giữa.

“Cựu tộc trưởng, người này là?”, một người đàn ông trung niên lực điền tiến lại gần hỏi.

“Hy vọng”, Kiến Hoa cười rạng rỡ, bà ta dẫn theo Tân Bò và Hắc Hổ đi thẳng một mạch về ngôi nhà lớn nhất giữa bộ lạc, để lại tiếng bàn tán và những đôi mắt hâm mộ phía sau.

Với địa vị của Kiến Hoa dẫn một người ngoài vào không khó gì, với lại nhìn vào đủ biết kẻ này bất phàm, đối với con mắt nhìn người của Kiến Hoa không mấy ai phàn nàn.

“Thật yên bình”, Tân Bò cảm thán, đã lâu lắm rồi hắn mới nhìn thấy khung cảnh như thế này, sâu trong tiềm thức xuất hiện một cảm giác lạ lẫm, thứ hắn chưa từng biết từ trước tới giờ.

Kiến Hoa thở dài: “chúng ta muốn giữ lấy sự yên bình này mãi mãi, nhưng lực bất tòng tâm, một số bộ lạc trong Âu và Lạc tộc đã khuất phục trước bọn chúng, ngày tháng không còn dài có lẽ ngày chúng viếng thăm nơi này cũng không còn xa”, bà ta ngước mặt lên trời, bộ dáng có phần cô tịch, bất lực.

Tân Bò vỗ nhẹ vào vai an ủi: “có bổn Thần ở đây rồi, mọi việc cứ để ta gánh”, Kiến Hoa nhìn hắn cười mà không nói.

Đoạn đường không xa, chẳng mấy chốc họ đã đến nhà chính, Kiến Hoa bước đến gõ ba tiếng vào cửa nói: “Kiến Hoa có việc cần cầu kiến tộc trưởng”

“Vào đi”, đáp lại là âm thanh ngọt dịu, đầy mệt mỏi.

“Ngươi đợi ở đây”

Kiến Hoa ngăn Tân Bò lại khi thấy hắn có ý định tiến vào.

“Vì sao?”, Tân Bò ngơ ngác hỏi.

“Dù ngươi có là ai, cũng nên lễ phép một chút”, nói rồi bà ta mở cửa bước vào.

Tân Bò ngượng chín mặt, từ trước đến nay bà ta là người đầu tiên dám nói với hắn câu này, cuộc đời của hắn vây quanh những lời tâng bốc, ca tụng của lũ đàn em, hắn không cho rằng ai có thể có đủ tư cách lên mặt dạy đời hắn, Kiến Hoa là đầu tiên.

“Kính lão đắc thọ. . .kính lão đắc thọ. . .”, Tân Bò lầm bầm giải trừ nộ hỏa vô cớ đang dâng trong người, bệnh sửu của hắn có dấu hiệu tái phát, dù bản thân không còn mang huyết thống nhân loại nhưng cái bệnh này nó đã ngấm sâu tận linh hồn, không thể một sớm một chiều biến mất được.

“Tráng sĩ, tộc trưởng có lời mời”, một lát sau từ bên trong vọng ra tiếng Kiến Hoa hô lớn.

“Dám bắt bổn Thần đứng ngoài đợi, được lắm”, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thù này tạm gác lại, Tân Bò sửa sang lại đầu tóc sao cho soái nhất rồi đi vào.

Ban đầu hắn tính dẫn thêm Hắc Hổ vào nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi, thay vào đó hắn để nó đứng ngoài canh gác, gọi là canh gác thực chất chỉ để ra oai với dân chúng, chứng tỏ độ bá bản thân là chính.

Bước vào căn nhà, Tân Bò khá ngạc nhiên với cách bài trí đơn sơ nơi đây, ngoài chiếc bàn gỗ giữa nhà và vài cái tủ gỗ đựng y phục, vật dụng linh tinh bên hai vách tường thì không còn gì cả.

“Cô là? . . .”, hắn lặng người nhìn thiếu nữ trước mắt, từ sâu trong đôi mắt đen láy của nàng là một nỗi buồn khôn tả, làn da trắng nõn có chút nhợt nhạt, thân thể mảnh mai yếu đuối như sắp ngã.

Thiếu nữ đánh giá hắn một chút rồi nói: “ngươi thực sự là thần?”

“Đúng vậy, ta là thần”

“Thật sự?, ngươi thực sự là thần?”, thiếu nữ lặp lại một lần nữa, giọng điệu không mấy phần tin tưởng.

“Dĩ nhiên ta là thần, ta lừa các ngươi làm gì?”, Tân Bò bực bội lớn tiếng nói.

“Chứng minh đi”

Một lần nhịn bằng trăm lần nhục, đó là triết lý sống của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nghi ngờ khả năng của mình, vì lẽ đó Tân Bò quyết định sẽ dùng bản thể của mình dọa hai người kia một trận.

“Úm ba la xì bùa. . .biến”

Đúng như dự đoán của hắn, Kiến Hoa và thiếu nữ gọi là tộc trưởng kia đang tròn dẹt mắt nhìn hắn, bộ dáng kinh ngạc tột độ. Tân Bò đắc ý nhìn biểu cảm của họ, cảm giác hắn rất có thành tựu.

“Con này là con gì?”, Kiến Hoa lắp bắp hỏi, bằng vào lịch duyệt của mình bà ta chưa bao giờ thấy cái thứ kỳ cục thế này, nó như sự kết hợp giữa thân rắn, sừng dê, chân cá sấu và cặp cánh dơi mờ ảo, điều không hợp lý nhất là chúng lại kết hợp hài hòa với nhau một cách kỳ lạ.

“Ta thấy giống con tắc kè, cơ mà nó đẹp hơn con tắc kè nhiều”, thiếu nữ gật gù trả lời.

Tân Bò hóa đá khi nghe lời bình luận của hai người, tuy thế hắn vẫn nhăn mặt nói: “thế giờ các ngươi đã tin chưa?”

“Vậy ra ngươi là thần tắc kè, ta là Âu Tuyết Băng, ngươi gọi ta là Âu Băng cũng được”, Âu Băng vuốt ve đầu hắn cười nói, bộ dáng mệt mỏi vừa nãy bay biến đâu mất.

“Ta không phải tắc kè mà là rồng, hiểu chưa?, ta là Long Quân, ông tổ loài rồng”, Tân Bò hét lớn, hắn đẩy tay Âu Băng ra, nước miếng nước mũi văng tung tóe.

Nhưng câu nói tiếp theo của Âu Băng lại làm hắn chết ngấc, “thế rồng là con gì?”

Tân Bò vỗ vỗ cái trán của mình, hắn cảm giác như mình già đi vài tuổi, “thằng nào nói câu trẻ nhỏ dễ dạy ta mà gặp được thì xác định”, hắn lôi mười tám đời tổ tông tên nào phát minh ra câu này chửi một lần cho hả dạ, theo suy nghĩ của hắn chí ít người dân ở đây phải biết đến loại linh vật này rồi mới phải.

“Vểnh tai lên mà nghe cho rõ, rồng là chúa tể vạn vật, sinh vật hùng mạnh nhất thế giới, bổn thần lại là ông tổ của chúng suy ra ta đây mạnh nhất, hiểu chưa?”, hắn hét lên.

Âu Băng gật đầu đã hiểu, Tân Bò cũng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện hại não này, hắn nói tiếp “ bây giờ bổn thần sẽ ban cho các ngươi sức mạnh, bé con lại gần đây”, hắn đưa tay ra hiệu.

Âu Băng nhảy một cái lại gần, bộ dáng hớn hở, điều này làm Tân Bò nghi ngờ liệu bộ dáng lúc nãy là giả?

Tuy nhiên hắn rất nhanh vứt mớ suy nghĩ này ra sau, long trảo đặt nhẹ lên đầu Âu Băng vận khí.

Từng dòng long khí đỏ tực từ long trảo cuồn cuộn chạy khắp cơ thể Âu Bằng, dần dần nó hóa thành một cái kén màu huyết sắc.

Tân Bò hiện đang dùng chúc phúc lên Âu Băng, nếu việc này thành công thì mộng ước long tộc của hắn không xa vời nữa.

Song song với việc trao tặng một phần huyết thống cho Âu Băng, Tân Bò kích phát thêm tiềm lực, trao tặng danh hiệu thiên tài cấp bậc phổ thông cho nàng, tin tưởng không bao lâu Âu tộc sẽ đổi tên thành Long tộc ngay thôi.