Mười vạn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhất là đối với những kẻ như hắn đây, mười vạn năm chính là tuổi thọ hạn định, nếu muốn sống tiếp thì phải giết người, ở đời chưa ai chê mình sống lâu cả, dù là Thần cũng sẽ chết mà Tân Bò lại sợ chết, ai lại không sợ chết cơ chứ?, hắn còn nhiều mộng tưởng chưa thực hiện, Trái Đất chỉ là hòn đá đầu tiên lót đường cho hắn, sân khấu của hắn chính là nơi đây, giữa tinh không vô tận này.
Tân Bò bắt đầu lo sợ, áp lực vô hình từ chiếc đồng hồ cát đếm ngược trong hồn hãi, chỉ cần hạt cát cuối cùng rơi xuống, hắn sẽ chết, mà muốn thoát chết chỉ có cách diệt sát những kẻ khác, gây dựng giáo đình tích lũy Tín Ngưỡng Lực đồng thời tu luyện nâng cao thần lực bản thân, giết hoặc bị giết chỉ có hai con đường, không có ba.
Hắn mặc dù là sửu nhi, hành sự có phần lỗ mãng, càn rỡ nhưng có một điều chắc chắn rằng hắn sẽ không dùng sinh mạng mình ra đặt cược.
Trước khi lên đường, Tân Bò một lần nữa xem lại các thông tin cần thiết.
Bên cạnh thông tin bản thân còn bốn mục khác, lần lượt là Tín Ngưỡng Tháp, hệ thống sủng vật, vật tư vũ khí và chúc phúc.
Tín Ngưỡng Tháp và vật tư vũ khí tạm thời chưa mở ra, hệ thống sủng vật hắn đã nắm sơ bộ thông tin đại khái, thứ hắn hứng thú nhất là khả năng chúc phúc.
Ở đây có nhãn thiên tài phổ thông cấp bậc, Chỉ cần Tân Bò nguyện ý, hắn có thể biến một đứa trẻ bình thường thành thiên tài trong chớp mắt, tất nhiên chỉ là ở mức độ phổ thông.
Ngoài ra hắn có thể trao tặng một phần huyết mạch bản thân cho kẻ khác, tạo dựng một chủng tộc riêng biệt tuy nhiên điểm đáng sợ của năng lực này là chính là khả năng cho và nhận.
Những kẻ được hắn chúc phúc, bọn chúng sẽ được thức tỉnh thiên phú huyết mạch, lai tạo thành nhiều nòi giống, phát triển thành các đường lối tu luyện khác nhau.
Đó là cho, còn nhận thì sao?, năng lực, khả năng, trí tuệ, tất cả những gì hắn ban tặng cho chúng đều sẽ trở lại với hắn, nói cách khác đây là dạng buff kinh nghiệm nghịch thiên nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, hắn sẽ suy yếu đi vào một số thời điểm nhất định.
Năng lực này dù bá đạo lại không kém phần tàn nhẫn, những con chiên ngoan đạo sẽ trở thành vật hiến tế cho vị thần chúng tin tưởng nhất, một khi thần chiến bắt đầu, sẽ là cảnh máu chảy thành sông cho cả thần và người, Tân Bò cảm khái, hắn không thuộc dạng xem mạng người như cỏ rác, ít nhất cho đến thời điểm hiện tại.
Chuẩn bị ổn thõa, hắn cưỡi trên lưng Hắc Hổ men theo dòng suối đến vùng đồng bằng.
Bất kỳ ai trong số những kẻ được chọn, khi đến nơi đây đều được tặng 100 đồng làm tiền vốn, Tân Bò dứt khoát dùng toàn bộ số tiền này vào các vật tư nông nghiệp, đồng thời mua thêm một ít cây giống và thức ăn dự trữ, não bộ của hắn dần phác thảo một bức tranh sơ bộ về hoàn cảnh sắp tới.
Rốt cuộc sau nhiều ngày bôn ba trên khắp cánh rừng, Tân Bò cũng gặp được nhân loại đầu tiên, hắn lúc này trong dáng vẻ người cổ đại tiêu chuẩn, chiếc khố cộc được hắn thay bằng một bộ da thú, mái tóc bạc kim tùy ý xõa dài khắp khuôn mặt, đậm nét phong trần lãng tử.
Trước mặt hắn là một nhóm phụ nữ đang tập trung hái lượm trái cây và rau củ quanh bờ suối, ở đây không có cảnh thiếu nữ xinh như ngọc, da dẻ trắng muốt hồng hào như hắn từng xem trên mạng, mà là nhiều bà cô với làn da sẫm màu thô ráp, mặt đầy tàn nhang và mụn, hy vọng về một tương lai tươi sáng của hắn chính thức tan vỡ.
Điều đầu tiên trước khi xuất hiện là gì?, đó là phải tạo ấn tượng, Tân Bò dư sức làm việc đó, chỉ riêng việc hắn cười trên mình một con hổ béo ú đủ chứng minh năng lực đàn ông, à không năng lực tài chính của hắn mạnh đến cỡ nào, cộng với vẻ hiên ngang, soái ca, Tân Bò cực kỳ tự tin đến trước nhóm phụ nữ.
“E hèm!”, Tân Bò ho khan tiến đến bắt chuyện với người có vẻ già nhất bọn, nếu hắn đoán không lầm, họ theo chế độ mẫu hệ giống với Trái Đất lúc trước, người đàn bà già nhất thường là người quyền lực nhất gia đình hay dòng tộc.
Ngay từ lúc Tân Bò xuất hiện, nhóm người đã chú ý tới hắn, bản năng của họ tốt hơn rất nhiều so với người hiện đại, khí tức nguy hiểm từ Hắc Hổ không qua được họ.
Người đàn bà già nhất bọn chầm chậm tiến tới, bà ta lướt từ trên xuống dưới Tân Bò một lượt đánh giá, “tráng sĩ, cậu đến từ bộ lạc nào?”, đôi mắt vẫn đục nhìn chằm chằm Tân Bò đầy đề phòng và ngờ vực, bởi theo bà ta khả năng thuần hóa hung thú là không thể, trong các bộ lạc quanh đây chưa ai làm được.
“Dù là Việt ngữ nhưng vẫn còn một số cổ ngữ, ý tứ đại khái ta vẫn có thể đoán được”, Tân Bò thầm nghĩ.
“Ta không thuộc bất kỳ một bộ lạc nào?”, Tân Bò thản nhiên đáp. Cách nói chuyện của hắn xưa nay vốn cộc lốc, chưa bao giờ có khái niệm kính trên nhường dưới, cha mẹ hắn trước đây lo làm ăn kinh tế không đoái hoài tới hắn, đến trường thầy cô chăm chăm việc học thêm học bớt, nhồi nhét kiến thức vào đầu mà không quan tâm đến các giá trị chuẩn mực đạo đức, sự phân biệt đối xử, bạo lực học đường tràn lan dần khiến tâm lý hắn nảy sinh tiêu cực, âu Sửu Thần cũng chỉ là nạn nhân của cái xã hội này.
Người đàn bà có chút bất mãn với cách nói của Tân Bò, nhưng cũng không tỏ vẻ, sự tồn tại của con hổ khiến bà ta không dám manh động, với lại kẻ có thể thuần phục chúa sơn lâm há là thường nhân.
“Nếu tráng sĩ không chê, có thể đến bộ lạc chúng tôi tá túc, hẳn mọi người sẽ rất vui.”
Chờ mãi mới được câu này, Tân Bò ngay lập tứ trả lời: “vậy phiền bà rồi”
Người đàn bà hơi nhíu mày, sự việc diễn ra quá nhanh khiến bà ta ngờ vực, “phải chăng đây là cái bẫy?”, bà ta tự hỏi.
Là phúc thì cứ nhận lấy, là họa thì không tránh được, bà ta thở dài nói: “ta là Kiến Hoa, cựu tù trưởng bộ lạc Âu Hoa, chào mừng tráng sĩ đến với nơi này”, nói rồi dẫn theo đoàn người trở về, trời cũng vào chiều, họ cần về sớm trước khi những kẻ săn mồi về đêm thức giấc.
Tân Bò thản nhiên cưỡi Hắc Hổ theo về, dọc đường một số nữ giới trong nhóm ngõ ý muốn cưỡi cùng nhưng bị hắn từ chối, lý do sao?, thua xa mười vạn tám ngàn dặm mấy cô nàng nâng bi hắn kiếp trước, thẫm mỹ quan của hắn quá cao so với mặt bằng chung tại dị giới này, “xem ra phải làm bạn với cánh tay phải dài dài”, Tân Bò đau đớn thầm than.
Hắn ngán ngẫm nhìn mấy tầng cây xung quanh, nơi này quá nhàm chán không tìm ra một điểm hứng thú, mỹ nữ không có, điện đóm, internet không có, lúc đầu thì không sao nhưng càng về sau hắn càng chịu không nổi, hắn cần phải làm gì đó để chấm dứt cảnh tù túng này.
“Ta cần phải làm một thứ gì đó”, hắn tự nhủ.
“Đúng rồi”, Tân Bò vỗ mạnh vào đùi làm những người xung quanh giật mình, hắn nhảy phốc xuống ra hiệu dừng lại.
“Các ngươi có tin trên thế gian này tồn tại Thần không?”, Tân Bò nhẹ giọng hỏi, đồng thời quan sát phản ứng từng người xung quanh.
Dù không hiểu hắn muốn làm gì, họ vẫn trả lời “có, như là thần lữa, thần sét, thần rừng. . . mà ngươi hỏi cái này làm gì?”, phỉ báng thần linh trong công xã nguyên thủy thuộc về đại tội, hiển nhiên trong vô thức họ gắn cho hắn tội danh này, tuy nhiên ẩn sâu trong đó là sự chờ mong vô hạn.
Tần Bò tỏ ra thần bí trước ánh mắt của họ, hắn chậm rãi nói tiếp: “nếu ta nói ta là Thần thì sao?”