Chương 7: 7 : Cực Phẩm Tọa Kỵ

Đã ba ngày kể từ khi Tân Bò đến thế giới này, hắn đau đớn nhận ra một thực tế rằng hắn không biết cách tạo ra lửa, đẳng cấp hiện tại của hắn là một, không có khả năng thi triển ma pháp, kỹ năng sinh tồn lại quá ít nên đành chấp nhận ăn chay và uống nước lã sống qua ngày.

Điều cơ bản nhất mà bất kỳ thành viên Long tộc nào cũng có thể làm là bay, đây là một lợi thế giúp hắn hái những tầng hoa quả trái cây cao tít tắp trên tầng ngọn, nhờ khả năng thiên bẩm này mà hắn thoát chết sau pha ngáo ngơ nhảy núi của mình.

Lúc này Tân Bò đang đi dọc ven bờ con suối lớn, trên tay hắn là vài ba hòn sỏi đen bóng nhẵn nhụi, hắn chọn một tảng đá dưới tán cây gần đó bước tới, miệng không ngừng lảm nhảm: “hôm nay phải ăn thịt chín, hôm nay phải ăn thịt chín, bổn Thần không muốn ăn chạy, bổn Thần nay phải ăn mặn.”

Hắn đặt mấy hòn sỏi xuống, rồi đi kiếm một vài mới bùi nhùi, tuy khá ẩm ướt nhưng vẫn xài được, tiếp theo hắn cầm mấy hòn sỏi đánh mạnh vào nhau, kinh nghiệm xem phim kiếp trước cho thấy, khi ma sát ở tốc độ cao sẽ sinh nhiệt, tạo ra lửa.

Man lực của Long tộc dù cho là Ấu Long lv1 đi chẳng nữa nào phải tầm thường, chỉ qua vài ba phát đống bùi nhùi hắn mang về đã bốc cháy nghi ngút, hắn rút tiếp từ không gian Thần Vị ra mấy khối thịt tươi săn được bữa trước, gọi là săn cho oai thực ra đây là xác mấy con vật yếu đuối do hắn hù chết, chẳng mấy chốc mùi thịt nướng lan truyền trong không khí.

Ngồi chưa nóng mông thì Tân Bò đứng tim suýt ngã khi nghe tiếng gầm “à uôm”đầy mạnh mẽ, hắn tròn dẹt mắt nhìn con hổ đen xì béo u đang nhe răng múa vuốt trước mặt.

Lần này Hắc Hổ cảm thấy cực kỳ may mắn, nó đang đói bụng, đang lần mò xuống núi tìm thức hăn thì bắt gặp một con khỉ kỳ quặc mặc khố đang nấu nướng.

Mặc dù là hung thú nhưng nó thuộc dạng lười biếng, hay nói chính xác hơn là vô dụng. Hắc Hổ dám thề với trời là từ khi lọt lòng đến giờ nó toàn ăn chay, ấy vậy mà không hiểu sao thân thể nó lại béo ục ịch đến như vậy.

Có mấy lần nó đổi món ăn mặn xem sao là mấy lần thất bại nặng nề, lần thì nó bị đàn heo rừng vây lại đánh hội đồng suýt chết, lần thì nó bị tụi gà lao vào đá túi bụi, thế là nó đành tiếp tục sự nghiệp ăn chay vĩ đại của mình, thỉnh thoảng mới xơ múi vài miếng thịt thừa canh cặn của đám dã thú còn lại.

“Lần đầu ta gặp nhỏ, trong nắng chiều bay bay. . .ngập ngừng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo nhỏ không đi. . .ừ thì nhỏ không đi, chục xị đi nhé nhỏ, nhỏ đi. . .ư ư ư”, đang nghêu ngao hát thì Hắc Hổ bắt gặp được mùi hương thần thánh đầy quyến rũ, nó còn kích thích hơn lúc nó nhìn lén hai con hổ khác giao hoan, đây là mùi hương tuyệt vời nhất mà nó không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào diễn tả, tính tò mò trỗi dậy, nó quyết định lần theo tìm đến, biết đâu xơi được vài miếng thịt thừa.

Nó liền men theo bờ suối đi tới thì bắt gặp một con khỉ có chùm lông bạc kim trên đầu, điều kỳ lại là con khỉ này không có cái ấy thay vào đó là cái khố cộc quấn quanh, điều này khiến Hắc Hồ hoài nghi rằng thằng này không có cái đó hoặc là bị cắn mất, có lẻ thứ trông giống mớ dây leo quấn quanh là do nó băng bó vết thương mà thành.

Nó lại gần tò mò đánh giá. Nó thấy con khỉ này run lẩy bẩy, để trấn an nó lập tức nhe răng ra cười đầy thiện ý, nhưng không biết rằng trong mắt kẻ đối diện nó có bao nhiêu kinh khủng.

Tân Bò thấy một con hổ răng kiếm đen lớn, nó có cái bờm giống hệt sư tử đang nhe răng, từ từ tiến đến gần mình. Kích thướt con hổ này to hơn gần gấp đôi con voi, từ người nó tỏa ra khí tức nguy hiểm nồng nặc.

“Định mệnh, thích chết thì bố chiều”, Tân Bò hét lớn, cố gắng thể hiện ta đây mạnh lắm, thực chất hắn cũng run gần chết, đây là lần đầu tiên hắn thấy con quái bự cỡ này, chỉ thấy hàng dài nước dãi theo khóe miệng chảy xuống cùng với cặp mắt sáng rực nhìn về phía mình thì thằng ngu cũng biết được hắn nằm trong thực đơn bữa sáng của nó.

Tân Bò ngay lập tức trở về bản thể, đôi mắt long lanh to tròn, làn lân phiến bàng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi cánh tử sắc mờ ảo phiêu phù tựa sương khói, khí thế cuồn cuộn chèn ép Hắc Hổ, đầy mùi thuốc súng.

Những tưởng con hổ sẽ lao vào tấn công hắn nhưng không, thay vào đó là cảnh dở khóc dở cười.

Không ngờ nó lại cúp đuôi lại, đầu chúi xuống đất, đuôi vẩy vẩy lấy lòng, mồn rên ư ử. “Mẹ kiếp, mày là hổ hay là chó vậy?”, Tân Bò chửi thầm một câu, con hổ này hại hắn xém nữa són ra cả quần, chuyện này nếu để lộ ra một con hổ vô dụng mà dọa được ông tổ loài rồng són ra quần thì dù có nhảy xuống biển Đông vẫn không rửa hết nhục.

Đang phân vân chưa biết nên làm sao thì nghe thấy tiếng thông báo của Rose, tinh linh hệ thống: “đinh. . .Long Quân có thể thu hung thú trước mắt làm sủng vật, có đồng ý hay không?”

“her her, cái quái gì thế?”, Tân Bò ngơ ngác tự hỏi, hắn cũng có nghe qua chức năng này qua mớ dữ liệu Rose gửi cho hắn lúc trước, đại khái muốn thu thập hung thú khá là khó khăn.

Đầu tiên là phải đạt được sự chấp nhận từ hung thú hoặc là bắt ấu thú nuôi từ bé nếu không sẽ rất khó, vậy mà hắn đánh bậy đánh bạ thế này cũng thu được một con, “số ca đúng số nhân vật chính mà”, Tân Bò đắc ý nghĩ thầm.

Nhìn về con chó, à nhầm co hổ đang nhích từ từ, cái đuôi vẫy vẫy lấy lòng, Tân Bò cười ngoác mang tai.

“Bộ dáng cũng không tệ, thân hình cường tráng mạnh khỏe hệt ta vậy, nhìn cái bờm trông cũng uy vũ, xem như miễn cưỡng hợp cách làm tọa kỵ cho bổn Thần.”, lộc trời rơi xuống không nhận là ngu, là bảo thì giữ lại, là rác thì vứt sau, Tân Bò cấp tốc suy nghĩ rồi gật đầu xác nhận.

Trong lúc Tân Bò đang mải miết suy nghĩ thì Hắc Hổ đang cầu điên cuồng cầu nguyện, nó lôi danh tự tất cả vĩ nhân mà nó biết hỏi thăm một lần, “con lạy thánh Kinh Dương Vương, con lạy mẹ Âu Cơ, con lạy mấy ông Tứ Bất Tử cho thằng này nhận con nhờ, con xin thề từ nay không rình xem cặp hổ nhà hàng xóm ân ái nữa. . .”, Hắc Hổ khóc sướt mướt trong lòng.

Từ khi nhìn thấy tên này thì nó đã biết đây là mệnh trung chi chủ của nó, cả đời Hắc Hổ mang mộng tưởng ăn no chờ chết, nhìn con khỉ này da thịt hồng nhuận, bóng loáng, cơ bắp nở nang thế này bảo đảm dinh dưỡng cực tốt, thường xuyên tập thể hình giữ dáng, theo hắn thế nào chẳng được ăn ngon mặc đẹp, khỏi phải ăn trái cây hay rau dại rồi, “ vĩnh biệt cuộc sống cũ, vĩnh biệt hổ muội, cuộc sống mới. . .ta tới đây”, Hắc Hổ gào lớn trong lòng.

“Đinh. . .chúc mừng Long Quân đã thành công thu phục Hắc Hổ, có hay không công báo toàn thề Thần giới?”, Tân Bò suy nghĩ một chút rồi trả lời “không”

“Đinh!!, xin hãy đặt tên cho sủng vậy”

Hắc Hổ biết lúc này mình đã được thu nhận thì mừng rơn, nó nhảy chồm lên đè lấy Tân Bò mà liếm láp vào mặt hắn.

Thấy Tân Bò đang phân vân đặt nên cho mình, nó dùng vuốt viết hai chữ “Hắc Hổ” nghuệch ngoạc trên đất.

“Wtf?, mày biết tiếng Việt hử?”, làm sao Tân Bò không thể không nhận ra mẫu chữ cái latin này, quá quen thuộc, hắn há hốc mồm nhìn con hổ béo u trước mặt.

Tân Bò đành cảm khái vì trí thông minh của nó: “xem ra không thể gọi mày là óc tó được rồi”, Tân Bò thở dài.

“Từ nay tên mày sẽ là Hắc Hổ”, Tân Bò vuốt ve cái đầu bự tổ chảng nó nói.

“Đinh!, xác nhận tên sủng vật là Hắc Hổ”, thế là từ đây một truyền kỳ bắt đầu, Tân Bò ngẩng mặt lên cao tự nhủ “xem ra đã tới lúc đến cứ địa nhân loại được rồi.

p/s : có sử dụng thêm thông tin từ các nguồn khác bổ sung