Chương 10: 10 : Chiến Long Quân Đoàn ( Rewrite )

Bộ lạc Âu Hoa có khoảng 300 hộ dân, rộng khoảng vài chục km2 nằm cạnh con suối lớn bên rìa khu rừng, họ vừa di cư đến nơi đây không lâu nên tài nguyên khai thác vẫn còn dồi dào, người dân sống chủ yếu bằng săn bắn và hái lượm là chính.

Ở thời kỳ này chưa có khái niệm về chăn nuôi và trồng trọt, nguồn lương thực không được đảm bảo thường xuyên phải mạo hiểm đi sâu vào núi, mở rộng khu vực hoạt động, dễ xung đột với dã thú các bộ lạc lân cận.

Phần lớn người dân không biết chữ, may ra có Kiến Hoa từng đi học hán tự bên Hoa tộc mới viết được, Tân Bò thì không thích thứ chữ viết này, quá khó đọc và không hợp với ngôn ngữ bản địa, vì thế hắn liền bỏ thời gian dạy Âu Băng hệ thống chữ cái latin ở cố quốc.

Hệ thống chữ viết rất dễ học, với tư chất phổ thông thiên tài thì không tới ba ngày để Âu Băng nắm giữ nó. Nàng không giữ làm của riêng mà lại mở lớp dạy chữ cho trẻ con và người lớn trong bộ lạc, người dân cũng rất nhanh tiếp nhận loại chữ này, nó như sinh ra dành cho họ vậy, rất dễ học và thuận tay.

Lúc này trên bãi đất trống phía sau bộ lạc, đứng trước mặt Tân Bò là 10 thiếu niên nam nữ, ước chừng 10 – 12 tuổi.

Kể từ khi kích phát thành công huyết mạch lên Âu Băng, hắn quyết định đi bước thứ hai, đó là thành lập chi quân mang tên : Chiến Long Quân Đoàn, đây là cái tên hay nhất hắn có thể nghĩ.

Nhân loại sau khi tiếp nhận một phần long huyết, thay đổi rõ rệt nhất là về đôi mắt và màu tóc. Đôi mắt họ sẽ không còn màu đen thuần như trước, thay vào đó sẽ là đôi Long Nhãn của loài rồng, mái tóc cũng đổi màu tùy theo thuộc tính ma pháp họ sở hữu, như trường hợp Âu Băng là màu băng sắc.

Sau khi đã điểm danh đầy đủ, hắn chầm chậm bước lên trước nhóm người nói lớn: “các ngươi mong muốn điều gì?

“Chúng ta muốn sức mạnh”, tất cả đồng thanh đáp.

“Các ngươi muốn sức mạnh để làm gì?”, hắn hỏi tiếp.

“Để thủ hộ bộ lạc”

“Để cua gái”

“Để làm đại ca”

Tân Bò khẽ cười nói: “mong ước rất thiết thực”

Ở đây chúng nói những gì chúng nghĩ, xuất phát từ mong muốn đích thực nhất của từng người, không phải qua kịch bản như lũ trẻ kiếp trước của hắn, toàn nói những lời giả dối và nhảm nhí theo tâm nguyện người lớn.

“Được rồi, ta hỏi câu cuối: “cái gì cũng có cái giá của nó, đến cả giày dép còn có giá cơ mà, vậy thì các ngươi có chấp nhận trả giá để đạt được sức mạnh, kể cả khi nó bắt các ngươi giết người?”

Lũ trẻ có vẻ bối rối khi nghe Tân Bò nói câu này, bọn chúng liếc mắt nhìn nhau dò ý, cuối cùng một đứa trông to con nhất bọn đứng ra nói:

“Chúng ta chấp nhận, chúng ta sẽ làm tất cả để thủ hộ bộ lạc, kể cả giết người đi chăng nữa”

“Ngươi nói gì thế Âu Tam, đó là giết người chứ không phải giết thú?”, từ trong hàng ngũ một cô bé đứng ra chỉ vào mặt Âu Tam hét lớn.

“Quân mọi rợ, cha hắn đã từng giết người rồi đến hắn cũng vậy, không khéo có ngày hắn quay ra giết chúng ta mất”, một đứa trẻ khác lên tiếng phụ họa.

Âu Tam kinh thường không thèm trả lời chúng.

Hắn bước lên phía trước, lưng khum xuống theo kiểu chiến binh, hô lớn: “chỉ cần ngài ban cho ta sức mạnh để bảo vệ bộ lạc, ta sẽ vì ngài làm tất cả kể cả những việc trái lương tâm nhất”

“Hắn là kẻ điên, bộ lạc chúng ta sẽ bị trục xuất nếu lưu giữ những tên như hắn, ta phải về nói với cha ta đuổi hắn ra khỏi bộ lạc”

“Đi thôi, các ngươi còn chờ gì nữa, những người ở lại xem như là đồng lõa, chúng ta đi”, cô bé chỉ trích Âu Tam dẫn theo ba đứa trẻ khác chạy về bộ lạc, nơi này chỉ còn lại sáu người trừ Tân Bò ra.

“Các ngươi không đi sao?”, Tân Bò ánh mắt đầy ý vị nhìn sáu đứa còn lại.

“Chúng ta tin ngài cũng như tin tộc trưởng vậy”, Âu Tam nói.

“Âu Tinh ta không muốn bị bắt nạt thêm nữa”

“Ta không muốn làm nô lệ, ta tận mắt chứng kiến mẹ mình bị bọn người Hoa quốc lăng nhục, ta không muốn số phận mình giống như thế”

Cả sáu người đồng loạt quỳ xuống nói: “chỉ cần ngài ban cho chúng ta sức mạnh để bảo vệ bộ lạc, để có thể làm chủ sinh mạng mình, chúng ta nguyện ý vì ngài làm mọi thứ”

“Tốt. . .tốt. . .tốt”,Tân Bò cười híp mắt.

“Việc các ngươi đi đến nơi này đã mở ra con đường hoàn toàn mới lạ và hành động vừa rồi đã giúp các ngươi đi tiếp con đường ấy”

Sau đó một sức mạnh kỳ lạ kéo chúng lơ lững giữa không trung. Từ bàn tay Tân Bò một sợi chỉ màu huyết sắc phân làm sáu hướng quấn quanh cơ thể bọn chúng.

Xung quanh hắn lúc này là sáu quả cầu huyết sắc bay lơ lững, lần này hắn không cần long hóa để kích phát long mạch như Âu Băng nữa, cũng vì thế mà chất lượng bọn chúng xếp sau nàng một bậc.

“Tiếp theo trông chờ vào các ngươi rồi”, hắn bỏ dỡ một câu rồi cưỡi Hắc Hổ đi vô rừng.

Chỉ cần trải qua đợt tẩy lễ, bọn chúng sẽ phải đi trên con đường khác hẳn tiền nhân, con đường thành rồng hoàn chỉnh.

Không như Long Tổ, mỗi chi Long Nhân sau khi khởi phát huyết mạch sẽ phân thành nhiều chủng loại ma pháp khác nhau.

Như trường hợp Âu Băng chuyên về hàn hệ, dù đang ở trình độ sơ cấp nàng vẫn có thể đóng băng hay hạ nhiệt một vùng nhất định mà không trải qua quá trình Ấu Long như Tân Bò.

Tân Bò chưa rõ cảnh giới của Long Nhân như thế nào nhưng hắn biết một điều, thiên phú ma pháp của bọn chúng chỉ sợ về phương diện nào đó hơn hẳn Long Tổ là hắn.

Chiến Long Quân Đoàn là tên gọi tập hợp nhân loại sở hữu một phần Long tộc huyết mạch, hắn đi sâu vào rừng để thành lập chi thứ hai : “Ma Long Quân Đoàn”

Nếu Chiến Long Quân Đoàn là tập hợp hỗn huyết giữa Long và Nhân thì Ma Long Quân Đoàn là tập hợp những dã thú có Long tộc huyết mạch.

Nhân loại là loài động vật sở hữu nội tại lòng tham không đáy, hắn biết rõ điều đó vì thế để đề phòng cho tương lai, hắn quyết định đầu tư thêm vào lũ pet, những bề tôi trung thành sau này.

“Đinh!!!, ngươi chơi Mộng Thần Cơ đã lập thành công Mộng Thôn lv1, hệ thống trân trọng thông báo đến toàn thể chúng thần”

“Đinh!!!, người chơi Mộng Thần Cơ đề nghị hội ý toàn thể chúng thần, có hay không đồng ý?”

“Cái đếu gì nhanh thế?”, Tân Bò ngẩng mặt lên trời chửi lớn, tâm lý anh là no.1 của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Trong khi hắn còn đang chật vật, chưa biết tính sao ở nơi này thì tên kia đã thành lập thôn làng thành công, phải biết điều kiện thành lập thôn làng không hề dễ dàng gì.

Hắn muốn thành lập Long Thôn buộc phải dựa vào địa thế long mạch, tạo dựng long khí, qui tụ long nhân, đạt được sự tán thành của Thiên Đạo nơi đây mới có thể.

“Đúng là người so với người tức chết đi mà, quên mất. . .bổn Thần là rồng cơ mà”

Hắn làu bàu tăng tốc phi nhanh vô rừng, vừa đi vừa nghĩ: “xem ra phải đẩy nhanh tốc độ, bổn Thần xếp thứ hai thì không một ai đủ khả năng xếp thứ nhất”

Tân Bò phi một mạch băng qua con suối lớn, mục tiêu của hắn là tòa đại sơn nơi đầu tiên hắn đến.

Bên ngoài không gian vô tận, một mảnh đất trơ trọi nằm giữa vùng thời không tối đen, hai thân ảnh lăng không đứng, tựa như đang nói chuyện.

“Xem ra bổn tọa là kẻ đầu tiên đặt chân đến nơi này?”, kẻ lên tiếng là một thanh niên trường bào bạch y tuấn mỹ, đôi con ngươi sâu thẳm tựa tinh không.

“Ta không hiểu vì sao ngài lại đưa mi vào?, sự tồn tại của mi tại nơi này đi ngược với ý chí Thiên Đạo, Mộng Tưởng thực sự đáng sợ”

“Ta nói này Rose, mi vĩnh viễn không thể hiểu chủ nhân mi nghĩ gì, xét cho cùng mi chỉ là một đoạn ý thức, nàng đã trao cho ta cơ hội tại sao ta lại không nắm lấy? . . fu fu fu fu”

“Ngươi cứ chờ xem”, Rose bỏ lại một câu rồi bay đi mất.

“Ta sẽ chờ. . .bởi vì ta là. . .Thượng Đế”

p/s : chương này viết lại, thấy diễn biến hơi nhanh