Chương 5: 5 : Đến Dị Giới

Trong một cung điện nguy nga lộng lẫy, ngự trên vương tọa cao chót vót là nam thanh niên trong bộ vest qúi ông lịch lãm thời hiện đại.

Trước mặt hắn lúc này là dàn PC cực khủng mang nhãn hiệu Con Trâu Vàng lạ mắt, bốn góc đại điện được gắn dàn máy điều hòa thế hệ mới do đội ngũ kỹ sư hàng đầu Linh giới thực hiện.

Trên trán hắn là dải băng trắng muốt đính kèm một khối Hàn Băng Triệu Năm, nó là phát minh mới nhất của các nhà khoa học nhằm kìm hãm sự trẩu tre của vị Linh Vương này mỗi khi rớt chuỗi.

“Ồn ào quá, bên ngoài có chuyện gì thế?”, một tay vẫn gõ lách cách trên bàn phím, tay còn lại chăm chỉ canh farm creep ngay đường mid, Linh Vương cất giọng đầy uy nghi và chậm rãi hướng hai hầu gái đứng bên cạnh.

Người hầu gái vừa xoa bóp đều đều vai Linh Vương vừa nói: “nghe đâu hôm nay hồn chúng biểu tình rầm rộ, nguyên nhân có lẽ do thủ tục hành chính chúng ta quá rườm rà ấy mà”

“Ta nghe lão Dương Chí Dũng nói hiệu quả lắm cơ mà, chẳng lẽ lão chém?”, Linh Vương hơi bất ngờ liền hỏi.

Thân là người đứng đầu Linh giới, Linh Vương không rãnh rang tới mức để ý chuyện nhỏ nhặt cỏn con này, hắn còn phải dual rank với mấy vị bên Yêu giới và Ma giới, bởi trong khi bọn hắn dậm chân mãi ở Bạch Kim đỉnh phong thì tên Thiên Đế đã mò lên rank Kim Cương rồi, mới hôm qua đây hắn thấy thằng này vừa post dòng status: “ ahihi, cuối cùng bổn tọa cũng đột phá. . .” lên facebook, nhìn cái biểu cảm mặt cười khốn nạn đó, hắn không chịu được.

“Gọi thằng Bá Kiến đi dẹp vụ này cho ta, nói với hắn nếu không dẹp được thì chuẩn bị trừ lương đi là vừa”

“Vâng thưa đại nhân”, người hầu gái rút chiếc iphone 6s từ cái túi nằm ngoài mặt quần chip bấm nút, một dòng tin nhắn mau chóng được gửi đi.

Cách tòa nhà Linh Vương ở không xa là một căn biệt thự sang trọng khác, một lão già râu tóc bạc phơ hiền hậu đang ngậm điếu xì gà bốc khói nghi ngút, rít mạnh một cái đôi mắt lão lim dim như đang phê cần mà lẩm bẫm: “thế quái nào hôm nay ta cứ ăt xì hoài thế này?”

“Nàng đầu tiên đã đến, em xinh tươi rất nuột nà. . .đôi mi cong dáng ngọc ngà. . .ái cha cha ái chà chà. . .”, tiếng nhạc tin nhắn vang lên từ chiếc Opus, một sản phẩm đến từ công ty Zenum Thụy Sĩ.

Bá Kiến lười biếng rút chiếc điện thoại từ chiếc đai đeo quanh quần ra, lão bấm vào nút Đọc.

“Thằng Phèo đâu gọi nó đi theo tôi, bà kêu thêm thằng lí Cường nữa, nhanh lên có việc gấp”

Cụ Bá giật nảy mình đĩa phải vôi, hốt hoảng nói với bà Ba và bà Tư đang ngồi xem Tivi bên cạnh, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Bà Ba chạy vào phòng hô lớn “con Sen đâu, gọi thằng Phèo đi theo cụ Bá mau lên, bảo hắn bật định vị lên mà tìm, còn thằng Cường nữa, mày đi chung với thằng Phèo có gì hỗ trợ hắn, nhanh lên.”

Chí Phèo đang tâm sự nhân sinh với Thị Nỡ nghe thế liền giật bắn mình, hắn cuống cuồng đứng dậy thay y phục rồi leo lên con super cup phi một mạch ra cổng chính.

“Đợi tao, đợi tao với”, lí Cường mặc cái quần xà lõn cởi trần vác theo chiếc xe đạp đuổi theo sau, vừa chạy vừa hô lớn.

Tình hình lúc này tại khu vực hành chính rất nguy cấp, nguy cơ xảy ra bạo loạn cực cao, Tân Bò lãnh đạo hồn chúng có dấu hiệu thành lập băng đảng mới.

Giữa lúc tình hình nguy cấp thì tiếng động cơ phản lực ầm ầm rung trời, một con quái vật trong bộ giáp sắt to đùng đang lơ lững trên không.

“Đây là chiếc phi cơ huyền thoại của công tử Bạc Liêu năm xưa sao?”, một vị cán bộ cất giọng trầm trồ. Chiếc phi cơ này trải qua nhiều lần uplate đến nay đã trở thành một con quái vật thực thụ.

Khoang cửa dần mở ra, mọi con mắt đều đổ dồn vào thân ảnh đang đi ra.

Một lão già râu tóc bạc phơ chạm đất mặc trên mình bộ trường bào trắng tinh, đôi mắt hiền hậu khẽ nhìn chúng sinh bên dưới.

Lão già cất giọng rất sang lên tiếng: “tại sao các con lại đi biểu tình?, các con biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến chén cơm của người khác không?”, lão chống mạnh cây pháp trượng trên tay xuống đất, bộ dáng thất vọng cùng cực.

“Đây không phải ngài Bá Kiến, một trong những cánh tay đắc lực của Linh Vương sao?”, một fan hâm mộ lớn tiếng.

Dàn nữ cảnh binh liền bỏ luôn nhiệm vụ xáp tới, “soái lão của lòng em, ngài cùng em chụp vài tấm nhé?”, Bá Kiến ngoài mặt tỉnh bơ nhưng lòng thì như nở hoa, dẫu thế nụ cười hiền hậu vẫn nợ trên môi.

“Tới luôn đi cưng”, Bá Kiến vứt cây pháp trượng lên chiếc phi cơ, lão một tay ôm eo cô gái, tay còn lại tạo dáng cute trước ống kính hàng trăm phóng viên các mặt báo.

“Ngài cười thêm chút, cong eo lai nào, wow tuyệt”, tiếng bấm máy click click vang lên liên tục.

“Chúng ta giờ làm gì đây lão đại?”, các hồn chúng đứng quanh Tân Bò thấy thế liền hỏi.

“Mấy chú có theo anh không?, Tân Bò cất tiếng hỏi lại.

“Bọn em quyết theo lão đại, dù cho phải nhảy vào nước sôi. . .”, cả đám đồng thanh hô lớn. “để nguội”, một vài tên trong số chúng nói nhỏ câu này, vi tiếng ồn quá lớn nên Tân Bò không nghe thấy.

“Tốt, đã tới lúc bán hành rồi, anh em lên.”, Tân Bò hét lớn dẫn đầu đoàn người lao vào đấm đá loạn xạ.

Bá Kiến chợt biến sắc, suýt nữa lão quên béng nhiệm vụ của mình, lão đẩy các nữ cảnh binh ra lớn tiếng nói: “bình tĩnh các chàng trai, nóng máy cháy bugi, có gì từ từ nói”

“Bình con em lão, chừng nào giải quyết được nổi bức xúc của chúng tôi, chúng tôi sẽ dừng lại”

“Ok men, ta sẽ kêu lũ đàn em thú tội và cấp visa cho các ngươi”, Bá Kiến đổ mồ hôi hột nói.

“Lũ các ngươi còn núp đó làm gì, không mau ra đây”, Bá Kiến chỉ vào mấy cán bộ đứng núp trong phòng quát lớn.

Đoàn người dần tách làm hai chừa ra một con đường ở giữa, dẫn đầu đoàn cán bộ là trung niên đầu hói bụng bia, một vài người còn núp trong phòng sau giây lát lưỡng lự cũng đi ra đầu thú.

Hai cán bộ trong vai trò creep vác lên một cái bục cho vị trung niên đầu hói đứng lên phát biểu, ông ta đằng hắng một tiếng, rồi cầm chiếc loa gắn trên đó nói:

“Tôi Trần Trùng Trục, trưởng hành pháp nơi này thay mặt anh em cán bộ xin lỗi bà con cô bác, chúng tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm và xem đây như một bài học để rút kinh nghiệm lần tới.”

Vị trung niên nước mắt lưng tròng, bộ dáng cực kỳ hối lỗi.

“Ta là ta rất quan ngại về mấy chú đấy”, Tân Bò mỉa mai.

Bá Kiên đứng ra giảng hòa, hắn kéo Tân Bò lại gần nói nhỏ “ngươi biểu tình tiếp thì người thiệt chính là ngươi, ngươi có biết hắn là cháu trai của Tập Quán Như, cụ nội qia tộc Tập thị không?”

“Thế giờ ta phải làm sao?”, Tân Bò hỏi dồn, hắn hiện thân cô thế cô, đụng vào mấy thằng con ông này bà nọ, bố làm lớn, phố mặt tiền thế này là không nên.

“Không phải ngươi muốn đi đầu thai sao?, ta sẽ truyền tống ngươi đến dị giới, thêm vào đó ta sẽ tặng phúc lợi xuyên việt cho ngươi, tuyệt vời ông mặt trời quá còn gì?”

“Thế còn hai em baby ta chưa kịp thịt thì làm sao?”, Tân Bò vẫn còn tiếc hai con hàng kia, giọng nói không chút tự nguyện.

“Ngu thế, hai con này nhan sắc thuộc dạng khá mà thôi, con lâu mới bằng mấy bà gấu nhà ta, ngươi đến dị giới tha hồ có gái mà cưa, còn đòi gì nữa?”

“Dị giới. . .dị giới. . .”, Tân Bò lẩm bẫm, “chết cha”, hắn hét lớn.

“Hồi nào thế?”, Bá Kiến khó hiểu hỏi.

Không phải cha Tân Bò chết mà là hắn quên mất phi vụ giữa hắn và con hàng lưỡng tính kia, hắn mất quá nhiều thời gian cho khâu thủ tục này quá rồi.

“Đi luôn lão ca, ta gấp lắm rồi”

Thấy bộ dáng Tân Bò như vậy, Bá Kiến nghĩ hắn cần đi ấy, nhưng hồn ma thì làm sao mà ấy được, điều này khiến hắn khó hiểu, bổng Bá Kiến nảy ra một chủ ý, hắn nở nụ cười xấu xa nhìn Tân Bò.

“Lão ca cười gì thế?”, Tân Bò ngơ ngác hỏi trước khi hắn bị một lỗ đen khác hút vô lần hai.

Ngày hôm sau trên mặt báo đăng tin: “nam thanh niên số nhọ chẳng may nghịch dại chui vào đường hầm không gian và cái kết.”

Thực ra thì những người ở đó tu vi thấp đều bị Bá Kiến dùng phép xóa ký ức, hắn giờ đang nhàn nhã gối trên đùi bà Ba mà ngủ còn thằng Phèo và thằng Cường bị phạt phải nhổ cỏ toàn bộ thảo nguyên làng Vũ Đại.

“Lâu quá. . .lâu quá”, Tân Bò nào biết vì chờ hắn mà mấy thanh niên kia sắp đứt dây thần kinh não con mịa nó rồi.