Trong căn phòng đỏ thẫm rộng chừng vài chục mét vuông, Tân Bò hiên ngang ngồi mặt đối mặt tình tứ với nữ cán bộ, ánh mắt như có như không đánh giá bộ ngực cô nàng.
“Nhìn đủ chưa? Đến đây làm gì?”, nữ cán bộ cất giọng lè nhè, bộ ngực hơi ưỡn lên, cố tình để lộ khe nứt hút hồn dưới tà áo xanh lá.
“Cán bộ xinh quá, thế nàng đã có gấu chưa?”, Tân Bò nhìn nữ cán bộ tủm tỉm cười không chớp mắt, đôi tay không thành thật miết nhẹ bàn tay cô nàng.
“Ngươi? Ngươi làm gì thế?, ta là gái chưa chồng, ngươi không được làm bậy”, trên mặt nữ cán bộ dần nổi tầng mây đỏ, kỳ lạ là dù nàng tỏ ra phản đối nhưng hành động của nàng lại hoàn toàn trái ngược lời nói, đôi mắt lim dim híp lại ra chiều hưởng thụ.
“Ta đây là quan tâm nàng, nàng ở đây quanh năm suốt tháng thế này không ai tới hỏi thăm, có chăng chỉ là những kẻ vô vị, vất vưỡng, ta thì khác họ, hãy để ta góp phần xua tan bóng tối ngự trị trong trái tim nàng, hãy đến với ta”, Tân Bò ôn nhu nói, cử chỉ nhẹ nhàng đầy tình cảm.
Tân Bò thuộc lớp động vật ăn tạp, điều này đã được chứng minh tại thế giới trước, chỉ cần là người hắn vừa mắt, bảo đảm khó thoát, một kẻ có tiềm chất ngựa giống chính tông, nữ cán bộ body sexy thế này, khuôn mặt đắm lòng thế này, ai chú Tân Bò tuyệt đối không bỏ qua, hắn không thể thấy người gặp nạn mà không cứu, có câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, hắn dù không cứu mạng người nhưng hắn đang giúp đỡ người khác có những phút giây tuyệt vời nhất, hắn sẽ cùng nàng lên đỉnh Everest, đây là hành vi hành hiệp trượng nghĩa, là chuyện nên làm, ít nhất Tân Bò cho là vậy, hắn xưa nay làm việc chưa bao giờ trái với bản chất của mình.
Tân Bò tiến tới đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi nữ cán bộ, nữ cán bộ cũng nhiệt tình đáp lại hắn, một tay quàng qua cổ, tay còn lại ấn cái nút đỏ nằm dưới bàn, cánh cửa từ từ khép lại, xuân sắc đầy phòng.
Trận đánh giáp lá cà của hai người kéo dài từ sớm tới chiều, cuối cùng nữ cán bộ đành lưu luyến buông cơ thể vô lực của hắn ra, tố chất hồn thể hắn dù trâu nhưng còn lâu mới sánh bằng nàng.
“Bây giờ vô việc chính, ngươi tới đây làm gì?”, nữ cán bộ đã thõa mãn thú tính, dù bên dưới vẫn còn đau nhưng nàng không quên trách nhiệm của người làm việc vì quần chúng.
“Thưa cán bộ, có người dẫn tôi đến đây ạ”, Tân Bò ngấp ngững nói.
“Thế có việc gì?”, nữ cán bộ không thèm mặc đồ, từng ngón tay tinh nghịch sờ mó thằng nhỏ hắn.
“Tôi vừa mới chết”, Tân Bò vừa tê vừa hận, cắn răng nói, đây là sàm sỡ trắng trợn à, hắn rất vô sĩ nghĩ thầm.
“Mới chết thì sang phòng Tiếp Hồn, đây là phòng Thủ Qũy”
“Vậy phòng Tiếp Hồn đi đường nào ạ?”, Tân Bò ngơ ngác thật rồi, hắn chưa từng nghe nói đến dụ này.
Nữ cán bộ cắn nhẹ vào tai hắn, thì thầm: “đi thẳng, rẽ trái, bỏ qua ba ngã tư, hai ngã ba tiếp đến rẽ phải, đi lên dãy hành lang, tầng thứ ba, đi vòng theo đường cong rồi quẹo trái, khi nào thấy cổng chào là tới nơi”
“Cảm ơn cán bộ ạ”, Tân Bò loạng choạng đứng dậy, toan mặc quần áo.
“Làm thêm phát nữa rồi đi cũng chưa muộn”, nữ cán bộ bất chợt kéo hắn lại làm phát tới tận sáng hôm sau.
“Đệ ơi, ka thật có lỗi với mày”, trên dãy hành lang, Tân Bò mếu máo an ủi thằng đệ sưng húp vì lao lực quá độ kia. Hắn vừa đi vừa chửi: “đệt mợ lũ óc vật, phòng Tiếp Hồn thì làm mịa nó ngay đầu tiên đi, bắt bố phải đi xa thế này, đã thế còn rơi vào động bàn tơ bị yêu nữ chà đạp, thiên lí ở đâu?”
Một giờ sau.
“Chào cán bộ, tôi vừa chết, bây giờ đến làm thủ tục ạ!”
“Chết vì lý do gì?”
“Dạ! quay số xong chết ạ”
“Quay số chết hả?, hừm. . .cái này lạ quá, không có trong hướng dẫn của bộ. Anh đến phòng Giải Trí Kinh Doanh xin giấy phép đi”
Hai giờ sau.
“Trong hệ thống giải trí các kiểu của chúng tôi, không tìm thấy tên danh mục anh yêu cầu, phiền anh đến phòng Những Cái Chết Bất Thường lấy giấy chứng nhận.”
Ba giờ sau khi chết.
“Chủ phòng đó lạm dụng công quỹ gây tổn thất nghiêm trọng nên bị đóng cửa rồi, anh sang phòng Chết Ngu VL lấy giấy xác nhận đi.”
“Wtf?, ông nói cái chó gì thế, cán bộ kiểu gì mà kênh mặt với tôi?”
“Ô hay cậu này!, muốn chết à?, à quên, cậu chết rồi, cút ra chổ khác không khéo ta gọi bảo vệ gô cổ cậu ra bây giờ.”
Bốn giờ sau khi chết.
“Chúng tôi đã nhận được giấy của anh, giờ thì anh về phòng Giải Trí Kinh Doanh được rồi.
“Lần này không troll phải không cán bộ, em đi nãy giờ mệt lắm rồi”, Tân Bò than thở, đôi chân hắn mềm nhũn cả ra, à mà quên hắn làm gì có chân, ma thì sao có chân cơ chứ.
“Thế giờ cậu có đi hay không?”, người cán bộ nhăn mặt quát.
“Em đi, em đi!, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu à, thật khác xa với nữ cán bộ ở phòng Thủ Qũy.”, Tân Bò cay đắng nghĩ thầm.
Năm giờ sau khi chết.
“Ai kêu anh qua đây, chết vì quay số phải sang phòng Bài Trừ Tội Phạm Xã Hội xin chứng nhận chứ?”
“Nhưng người ở phòng Chết Ngu VL, họ bảo. . .”, Tân Bò gân cổ lên cãi, hắn chưa nói hết câu thì.
“RẦM”, người cán bộ đập mạnh vào bàn, cơ mặt vặn vẹo dí sát vào hắn quát, nước miếng nước mũi bay tùm lum, “Thế anh nghe họ hay nghe tôi?”
“Hôi quá cán bộ ơi, cán bộ có xài kem nhãn hiệu Sửu Thần không thế?”, Tân Bò nhăn mặt bị mũi, hai tay phe phẩy như đuổi ruồi nham nhở.
“Xài cái con em anh, cút ngay.”
Tối ngày hôm đó.
“Giấy xác nhận trẩu tre của tôi đây, giờ tôi đi được chưa?”, Tân Bò gần như mất kiên nhẫn quát lên.
“Anh hổ báo với ai thế, mang giấy chứng nhận anh hùng bàn phím đến đây cho tôi”
“Nhưng mà. . .”
“Không nhưng nhị gì hết, phắn ngay và luôn, tôi còn nhiều người để tiếp, không rãnh dây dưa với anh.”
Sáng hôm sau.
“Đây, giấy chứng nhận anh hùng bàn phím của tôi đây, cả giấy xác nhận Sửu Thần do Liên Hợp Quốc trao tặng cũng có, giờ thì hết bắt bẻ rồi nhé”
Tân Bò thở hồng hộc ra vẻ ta đây mệt lắm, nhưng đổi lại là cái lắc đầu không khoan nhượng, “rất tiếc, giấy phép của anh đã hết hạn, yêu cầu anh làm lại tờ khác cho tôi”
“Anh nói cái gì?, anh có biết tôi phải tốn bao công sức mồ hôi nước mắt để có được nó không?, các ông làm ăn lề mề thế này thì dẹp con mịa mấy ông đi”
“Bảo vệ đâu, gô cổ thằng này vô trại.”
“Ta sẽ không để yên việc này, lũ khốn kiếp”
Chiều ngày hôm sau.
“Thưa anh, có chuyện gì mà hồn chúng biểu tình nhiều thế?”, một nữ phóng viên dí cái micro sát mồm vị cán bộ nhẹ nhàng hỏi.
“Nghe đâu là phản đối về việc cải cách thủ tục hành chính, người ta thống kê thủ tục chúng ta chậm hơn nước bạn quá nhiều.”
“Vậy thưa ngài, theo số liệu thống kê cho thấy, trung bình một hồn ma của chúng ta, thời gian tiêu tốn cho khâu thủ tục gấp 100 lần so với mặt bằng chung các nước khác, anh có nhận xét gì?”
Người cán bộ nghe thế liền giật thót, mặt anh tái xanh như tàu lá, “cô chờ chút, tôi cần đi vệ sinh”
Người phóng viên ngơ ngác một lúc rồi chạy theo, “ma thì làm sao đại tiện được thưa ngài?”, thế là một màn rượt đuổi đậm chất nghệ thuật, lãng mạn dưới nắng chiều bắt đầu.
Ngày hôm sau nữa cũng là lúc Tân Bò được thả ra ngoài, hắn vừa ra khỏi trại liền lớn tiếng mắng nhiếc không tiếc lời.
“Lũ khốn kiếp các ngươi chui ra đây hết cho ta, các ngươi là nỗi nhục của cha mẹ, là sự xấu hổ của dòng họ, là phế phẩm của ngành giáo dục, là thất bại của tự nhiên, sự thụt lùi của quá trình thích nghi và tiến hóa. . .là. . .là một lũ siêu cấp ăn hại mà chọn lọc tự nhiên phải loại bỏ bằng mọi giá.”
“Anh Phèo nhà ta ngày xưa cũng không đến mức này”, một thanh niên trang phục công sở bình luận.
“Ra đây hết cho ta, lũ các ngươi hại ta không được tận hưởng những phút giây tận hưởng nhất đời người. . .à nhầm đời ma. . .ta phải kiện”, từng lời lẽ hùng hậu, chính đáng của Tân Bò nhận được sự ủng hộ cuồng nhiệt từ đám đông, tên nào tên nấy như uống phải xuân dược, tình hình căng đến nỗi đội ngũ nữ bảo vệ phải căng thân ra duy trì ổn định.