Chương 2: Quá Khứ

Nhìn khung cảnh trước mắt mà hắn vẫn không thể tin được, hắn đã hồi sinh vào một đứa con của Diêp gia, theo hắn biết thì mẫu thân của hắn tên là Mạc Tố Tố, phụ thân hắn tên Diệp Tuấn và tên của hắn vừa được đặt là Diệp Phong Thần.

Ở kiếp trước khi hắn sinh ra đã là một đứa trẻ bị vứt bỏ ở bên trong một cánh rừng đầy rẫy nguy hiểm , trên người hắn chẳng có cái gì để sau này nếu như đi tìm người nhà hắn cả. và sau này lớn lên thì hắn nghe sư phụ nói sư phụ lúc đi ngang qua một khu rừng thì đã nhìn thấy hắn khóc khi sắp bị vào bụng của một con huyết ngưu, nên đã cứu hắn cho nên sư phụ hắn cũng không biết phụ thân và mẫu thân hắn là ai, sư phụ không đặt tên cho hắn , sư phụ luôn xem hắn như con của mình vậy , và luôn gọi hắn là tiểu bảo bảo, và hắn cũng không biết tên sư phụ hắn là gì vì lão sư luôn nói cứ gọi lão sư là được rồi ,sư phụ hắn cũng tu luyện đối với phép thuật của sư phụ hắn cũng rất tò mò , muốn học nhưng sư phụ chẳng bao giờ dạy cho hắn , sư phụ nói làm một người bình thường tu luyện một chút thân thể an an bình bình sống qua ngày là tốt rồi.

hắn rất nghe lời lão sư nên khi nghe đến vậy hắn cũng không hỏi gì thêm nữa và đối với hắn thì hắn chưa biết thế nào là tình cảm phụ thân dành cho hắn, hắn gửi gắm hết tình cảm đó cho sư phụ hắn , hắn dành tất cả yêu thương trân trọng cho sư phụ hắn,nên đối với hắn sinh mạng của sư phụ hắn còn quý trọng hơn với bản thân hắn, vì không có sư phụ thì không có hắn được.

và từ khi có thêm hắn sư phụ cũng rất vui mừng ,có cái gì tốt đều dành cho hắn,sư phụ kể rất nhiều chuyện cho hắn , nào là tu tiên giả , tu luyện đến một cảnh giới nào đó sẽ bay lên được sẽ có sức mạnh giời sông lấp biển những lúc nghe như vậy hắn hỏi muốn học thì sư phụ hắn không nói gì nữa mà đi ngủ, cuộc sống hạnh phúc ngày qua ngày nghe các câu chuyện hư hư thật thật ,nhưng rồi một ngày khi sư trò sống vui vẻ những ngày trong rừng sâu săn bắn thì hắn và sư phụ hắn đã gặp mấy nhà hào môn thế gia đi vào rừng săn bắn, và vô tình đã đắc tội một nhà trong đó,vì hắn bắn trúng một con cùng với nhưng người đó và dành bằng được , vì hắn nghĩ của hắn bắn trúng trước thì là của hắn thôi, khi đó thì hắn chưa hiểu thế tục gì nhiều.

nhưng bọn người đó không nói hai lời đã đánh hắn gần như chết đi, dù hắn cũng muốn đánh lại nhưng một tay khó địch tứ thủ hắn chỉ có thể nằm im chịu đòn vậy thôi.

sư phụ hắn nhìn thấy hắn bị đánh như vậy thì đã lao đến đánh bọn người kia máu me đầy người , đó cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư phụ ra tay tàn nhẫn như vậy, khi đánh đuổi được đám người đó đi thì bọn người đó có nói sẽ quay lại trả thù , lúc đó hắn nghĩ bọn nó quay lại cũng không đánh lại được sư phụ của hắn vì đối cới hắn sư phụ hắn lúc này như một vị thần của hắn.

tối hôm đó về nhà sư phụ hắn thần sắc trịnh trọng nói với hắn" giờ chúng ta phải đi thôi chúng ta không thể ở lại đây được nữa bọn người kia sẽ quay lại trả thù bất cứ lúc nào"

"nhưng lão sư nếu như bọn họ còn giám quay lại thì chúng ta lại đánh chúng nó một trận nữa" hắn nói

"con không hiểu , thế giới này mạnh được yếu thua, với cấp bạc của sư phụ thì dù đi đến những nơi hào môn thế gia kia thì cũng chỉ làm được chức thị vệ mà thôi, cho nên nếu muốn sống sót ở cái thế giới này thì con phải thật mạnh mẽ,lúc đầu sư phụ cũng không muốn con dấn thân vào những trận gió tanh mưa máu này, an ổn sống hết đời vui vui vẻ vẻ , nhưng có vẻ bây giờ không được như ý muốn rồi" sư phụ hắn thở dài nói

hắn nghe vậy lúc đó cũng không tin theo hắn nghĩ sư phụ hắn mạnh mẽ như vậy sao lại chỉ làm được thị vệ cơ chứ , nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa nghe lời sư phụ sắp xếp hành trang để di chuyển đi chỗ khác.

nhìn căn phòng nhỏ nơi hắn sống 10 năm nay phải biệt ly mà hắn đã khóc rất nhiều, đi trên đường sư phụ hắn đã gỉang dạy cho hắn rất nhiều về thế giới này .

nào là những cảnh giới khi tu luyện :

tôi thể kì mỗi cảnh giới gồm ba giào đoạn sơ trung và cao kì luyện khí

trúc cơ

kim đan

còn cao hơn nữa thì sư phụ hắn không biết, và rồi sư phụ hắn đưa cho hắn một chiếc nhẫn và nói . "đây là chiếc nhẫn do tổ tiên của ta để lại, từ khi ta sinh ra đã có đeo trên người rồi, có một tờ giấy lúc đó kèm theo có viết trao cho người hữu duyên và ai dựa vào phương thức tu luyện như trong này thì sẽ đi trên một con đường khác hoàn toàn và khả năng thất bại là 100% bởi vì chưa ai thành công đi trên con đường này cả, nhưng theo như trong này nói nếu tu luyện thành công được 1/10 thôi thì sức mạnh đã có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp biển dc rồi, con hãy cất giữ thật kỹ lấy "

nhìn chiếc nhẫn chẳng có chút đặc biệt nào trong tay lúc đó hắn nghĩ tỷ lệ thành công bằng không thì ai giám tu luyện cơ chứ nên hắn vứt bỉ một bên và không quan tâm đến nữa.

"dừng lại"đang lúc đi trên đường thì sư phụ hắn đạo, thế là hai người núp vào cái cây gần đó "phía trước có người" sư phụ hắn đạo

nhìn bọn người không rõ kia ngày càng lại gần thì mới biết là những con cháu thế gia lúc trước chắc họ đến tìm để trả thù.

và chuyện gì đến rồi sẽ đến , hắn và sư phụ đã đánh với bọn người kia đánh được một lúc sư phụ hắn nói bọn họ đã mời cao thủ tới bảo hắn chạy trước , sư phụ sẽ ngăn bọn hắn rồi sẽ đuổi theo sau, và có chuyện gì cũng không được quay lại tìm, nếu như sự phụ ko quay lại thì hãy đến Yến Tông đăng kí vào đó để tu luyện,khi đó hắn nghĩ đến nơi thường trú ẩn khi săn thú về đợi một lát chắc sư phụ sẽ quay về.

nhưng hắn đợi 1 canh giờ 2 canh giờ một ngày 3 ngày đôi lúc hắn cũng muốn quay lại để tìm sư phụ ,nhưng hắn tử nhỏ rất nghe lời sư phụ hắn nên hắn không giám cãi lại lời dăn dò lúc đó,cuối cùng hắn không nhịn được quay lại chỗ đó nhìn xem nhưng khi tới nơi thì nơi đó chỉ còn là một mảnh phế tích cây cối ngổn ngang xác thây nằm khắp nơi , hắn chạy đến tìm sư phụ hắn nhưng tìm mãi không thấy đâu và rồi sau này khi bước vào con đường tu luyện hắn luyện tập chăm chỉ bất kể ngày đêm lúc đó hắn nghĩ chỉ khi nào mạnh mẽ hắn mới tìm được sư phụ của hắn ,và khi hắn đã mạnh lên nhưng sư phụ hắn đã không còn nữa có người kể từ lúc sư phụ bị bắt về và bị giết treo cổng thành để răn đe vì giám coi thường Phong thần tông

lúc đó hắn tức giận máu huyết sôi trào hắn muốn giết hết yến gia muốn rút gân lột gia bọn hắn nhưng hắn vẫn còn một chút lý trí hắn biết mình bây giờ còn quá nhỏ bé chưa bước được chân vào cửa yến gia thì đã bị đánh chết rồi, khi đó hắn nhớ đến chiếc nhẫn đó trong đó có nói dù chỉ tu luyện đến 1/10 thôi thì sức mạnh đã không thể tưởng tưởng nổi có thể dời núi lấp biển cho nên hắn đã quyết tâm tu luyện nó cho dù sau này có thất bại đi nữa,hắn quay lại yến thần tông và bắt đầu tu luyện ngày đêm không nghỉ , nhiều người gọi hắn là tu luyện cuồng.

và khi hắn mạnh mẽ hắn đã quay lại phong thần tông đòi hết thảy những gì bọn hắn đã làm với hắn và sư phụ hắn. dù trả thù được cho sư phụ hắn nhưng hắn không vui vẻ tí nào vì người đã mất thì không thể nào sống lại được,những ngày sau đó hắn sa sút trầm trọng mọi người trong tông môn an ủi hắn , nhưng hắn vẫn không vui vẻ gì hắn nhìn chiếc nhẫn trong tay rồi suy nghĩ một lúc và quyết tâm tu luyện đến đại thành mới thôi , và sau này khi hắn tu luyện gần đến đại thành rồi thì hắn mới hiểu chỉ có con đường mình tự sáng tạo ra thì đó mới là vĩnh hằng , chỉ có con đường mình tự đi thì sẽ tạo ra một thế giới mới , một con đường có thể đi đến trường sinh, khi gần đến đỉnh cao gần bước một chân vào cánh cửa thì hắn mới hiểu tất cả chỉ có ý chí nghị lực thì lúc đó mới có được con mắt xuyên âm dương , nhìn tới vĩnh cửu , đạp chân đến trường tồn tạo ra một thế giới mới .

và khi biết điều đó thì hắn cũng đã đoạn mệnh rồi .

cầi vote 5 sao . np . bufff chương nếu cm nhiệt tình