Chương 1: Diệp Phong Thần

Nhìn thấy thành quả gần như thành công trước mắt . tâm tình của hắn có nhiều cái đan xen lẫn lộn . đi đến một bước ngày hôm nay hắn đã phải trả giá quá nhiều quá nhiều .

ngàn vạn năm là một ngàn vạn năm . ai có thể làm được điều đó chứ . ý chí của một người sao có thể vì một thế giới mới mà kiên trì được một ngàn vạn năm chứ.

nhưng hắn vẫn không từ bỏ . bởi vì hắn biết .không trường sinh thì cho dù đứng trên đỉnh cao đến mấy .một vạn năm mười vạn năm .trăm ngàn vạn năm khi chết thì cũng chỉ là một đống khô lâu mà thôi .

đối với hắn chỉ có trường sinh chỉ có trường sinh mới là vĩnh cửu . cho nên hắn bước đi trên một con đường cho dù tiền nhân không ai vượt qua được . nhưng ý chí của hắn hơn cả sắt đã ngàn lần vạn lần .

hắn đi đi mãi trên con đường đó . hắn đạp trên núi thây biển máu . chém giết vô số . khi hắn đứng trên đỉnh cao rồi nhưng hắn vẫn đang tìm kiếm con đường của mình .

đối với hắn dù là chút ít nhỏ nhoi hắn sẽ không từ bỏ . trong thức hải của hắn không bao giờ có hai chữ từ bỏ.

để sáng tạo thế giới mới con đường mới như hắn mong muốn . thì hắn đã đi khắp cả đại lục. khắp vô tận hoang mạc. vô tận vực sâu.

khi chỉ còn một chút nữa thôi thì hắn sẽ chạm được đến cánh cửa bản thân mình thì hắn cũng phát hiện tuổi thọ mình đã cạn . hắn lặng người . hắn không biết cảm xúc của mình bây giờ ra sao . có vui sướng . có không cam lòng . có oán hận .

hắn vui sướng khi biết được hắn đã chạm được một chân trên con đường đó . hắn không cam lòng hắn không cam lòng khi hắn sắp thành công mà lại không bước được tiếp nữa . hắn oán hận hắn oán hận bản thân đã không đủ khí lực để bước đi .

hắn cũng như những tiền nhân lựa chọn con đường khác . nhưng hắn vẫn thất bại. cuối cùng hắn phải vẫn lạc . dù hắn không cam lòng nhưng hắn biết khí lực của hắn đã hết và rồi hắn từ từ nhắm mắt lại .

"Bùm" Bùm" Đại Lục Phong Vân một tiểu vị diện . một cơn giông tố đang đến sấm sét đã trải qua như thế từ một tháng nay .

"Không biết có cái gì sắp xuất thế , mà lôi điện cả tháng nay cũng chưa thấy tiêu tan nữa , hay chúng ta tới đó xem xem thế nào " một vị đệ tử nói.

"Hừ . Ngươi muốn chết hả , có bảo vật cũng không đến lượt ngươi , mấy vị lão tổ muốn đến xem là gì , nhưng chỉ đến ngoài 100 trăm dặm đã dừng lại , khi về bọn họ nói nếu bước tiếp thì sẽ tan xương nát thịt " một vị bên cạnh hắn hừ một tiếng khinh thường.

"Lôi điện kinh khủng như vậy sao , ta không tin " người đệ tử đó nói

"Ngươi không tin , đúng là ếch ngồi đáy giếng , không biết bao nhiêu người chết trong đó rồi , nếu ngươi không muốn sống nữa , thì cứ đi vào " vị bên cạnh cười lạnh nói .

vị đệ tử đó im miệng không nói gì nữa . hắn dù sao cũng không dám thử . hắn chỉ có một cái mạng thôi , dù có bảo vật cũng không đến lượt hắn .

Bỗng dưng lôi điện thưa thớt đi, và có dấu hiệu dừng lại lộ ra một mảnh trời xanh thẳm như trước đây . không còn khí tức âm u như một tháng nay nữa.

"Lôi điện dừng lại rồi kìa " một vị đệ tử nào đó nói

"đúng vậy "

"lôi điện dừng lại rồi , mọi người đi xem có bảo vật gì không nào"

"chúng ta đi xem có bảo vật gì mà cả tháng nay mới dừng lại"

" đi thôi"

.........................

cả quảng trường nháo nhào loạn hết cả lên . tất cả

ai cũng vui sướng , bọn hắn nghĩ cả một tháng mới dừng lại chắc bảo vật này kinh khủng lắm đây , vì điều này chưa bao giờ xuất hiện trên cái Đại lục phong vân cả , gọi Đại lục phong vân vậy chứ , nó chỉ là cái tiểu vị diện mà thôi.

"Cuối cùng cũng dừng lại, không biết là vật gì , nhưng chúng ta hãy đi xem một chút " một vị lão tổ nói với đồ đệ của mình

"Vâng" hắn đáp lại

Diệp gia trang " Bẩm gia chủ sấm sét đã dừng lại chúng ta có nên đi xem một chút không" một thị vệ Diệp gia nói.

Gia chủ Diệp gia là Diệp Tuấn một người khoảng chừng 40 , mặt thanh tú ,mắt sáng mày kiếm , gương mặt toát ra vẻ uy nghiêm của một gia chủ .

ngồi hai bên cạnh là các vị trưởng lão của Diệp gia . Diệp Tuấn chưa trả lời hắn đang suy nghĩ xem có nên đi xem không . dù sao nếu có bảo vật thì sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu .

Điều này hắn không muốn nhìn thấy chút nào . hắn làm gia chủ hắn phải nghĩ cho tất cả mọi người . không thể vì bảo vật mà đem tính mạng mọi người ra như vậy được.

nhưng nếu như có cái khác hào môn thế gia chiếm được bảo vật nhất là Vân Gia là đối thủ của Diệp gia thì chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Diệp gia .

"Gia chủ không cần suy nghĩ nữa , chúng ta nên xuất hành đi xem thế nào , nếu như Vân Gia chiếm được bảo vật, thì chúng ta sẽ rất bất lợi " đang suy nghĩ thì một vị trưởng lão đứng thứ 2 tên Diệp Mộc lên tiếng.

"chúng ta không thể đi , cho dù có bảo vật nếu chúng ta đi thì sẽ bị cuốn vào trận tranh đấu này . khi đó sẽ chết rất nhiều người , cho nên ta đề nghị cứ quan sát tình hình trước đã bởi vì có bảo vật thì các thế gia tranh đấu nguyên khí trọng thương thì chúng ta hãy xuất thủ , còn nếu không có thì tốt nhất vẫn giữ được cân bằng giữa các thế gia " vị trưởng lão Diệp Tú đứng thứ 3 trong Diệp gia lên tiếng .

mọi người thấy 2 người đều nói có lý nên cũng không biết lựa chọn như thế nào . Thấy mọi người không ai lên tiếng nữa thì Diệp tuấn nhìn vị trưởng lão số một từ đầu không lên tiếng này .

thấy gia chủ nhìn mình thì hắn cũng biết không thể im lặng được nữa bèn nói "Bẩm gia chủ theo ta thấy 2 vị đây nói đề có lý , theo ta thì chúng ta cứ cho người quan sát tình hình như thế nào rồi sẽ có phương án giải quyết tiếp theo , xác vị thấy thế nào" .

"Tốt "Tốt" mọi người đạo . thấy tất cả đều thống nhất ý kiến thì Diệp tuấn đạo : " vậy trước tiên phái người đi theo dõi rồi sẽ giải quyết , mọi người quay về đi.

Diệp tuấn đứng lên bước ra khỏi cửa , trở về phòng nghĩ nghĩ cảm thấy làm gia chủ thật mệt , tính tình Diệp tuấn hắn thích vui chơi thoả thích lúc nhỏ hắn cũng rất nghịch ngợm nhưng từ khi phụ thân hắn qua đời tính cách hắn cải biến rõ rệt, không ham chơi nữa hắn vứt bỏ mọi thứ, chỉ chăm chỉ tu luyện mặc dù tư chất bình thường , nhưng do hắn cố gắng gấp 10 lần người khác.

nên hắn có được thành quả như ngày hôm nay . đối với hắn bây giờ thì hắn muốn vợ con hắn có cuộc sống tốt là được rồi .

"sao huynh nhìn khổ sở thế " Mạc Tố Tố vợ Diệp tuấn một người con gái mỹ mạo song toàn khoảng chừng 30 tuổi ngày xưa chắc cũng là một mỹ nhân.nhìn thấy lão công vẻ mặt khổ sở Mạc tố đạo

Diệp tuấn quay sang nhìn Mạc tố tố đang bế đưa trẻ trên tay mà tràn đầy yêu thương .

"Không có gì" đối với hắn hắn không muốn cho lão bà của mình phiền muộn . hắn muốn vk con hắn sống vui vẻ . nhưng có lẽ cũng không phải dễ dàng như vậy.

"huynh lại lừa muội, muội thừa biết chuyện gì rồi , chắc là chuyện bảo vật xuất thế chứ gì , Hừ, tưởng không nói thì muội không biết sao , theo muội huynh đừng tranh giành với bọn họ làm gì , cứ cho là có bảo vật đi chăng năng thì Vân gia lấy được thì giết địch 1000 tổn hại 800 rồi , mà có bảo vật gì xuất hiện trên cái đại lục này chứ muội nghĩ chắc có yêu ma quỷ quái thì đúng hơn đó, được rồi để ta xoa bóp cho lão công để lão công thoải mái , không cần nghĩ chuyện đó nữa làm gì " mạc tố chu môi cười hì hì nói

ừ cũng đúng diệp tuấn nghĩ . mình cần gì suy nghĩ vấn đề này, cho dù có được thì đến lúc đó Vân gia nguyên khí đại thương rồi. nhưng không có chắc là tốt nhất . không nghĩ về vấn đề này nữa .

quay sang ôm mạc tố tố vào trong lòng . nhìn đứa bé trong lòng mạc tố hắn cảm thấy đứa bé này có phần kỳ lạ .

"đứa bé này từ khi chào đời mà vẫn chưa khóc lần nào , thật là lạ " hắn nói với mạc tố "đúng vậy , nó còn chẳng thèm sữa của muội nữa , lúc nãy muội nấu cháo cho nó ăn thì nó ăn liền , nhìn mặt nó khi đói nhăn nhó , khi ăn xong thì cười vui vẻ thì muội muốn bật cười" nhìn đứa con trong tay vừa sinh ra cách đây 3 ngày mà mạc tố vui vẻ nói với vẻ hạnh phúc.

"chúng ta hãy đặt tên cho đứa bé này luôn đi, nó sinh ra đúng ngày phong lôi đánh xuống cái tiểu vị diện này thì ta đặt nó tự là phong , lôi điện từ thiên đánh xuống như một vị thần ta thì ta đặt cho nó là 'Diệp Phong Thần' muội thấy thế nào .

"hì hì tên rất hay " mạc tố nghe thấy lão công nói vậy thì cười hì hì đồng ý ngay .

vậy chúng ta quyết định đặt nó là "Diệp Phong Thần"

thấy hay vote , cầu np, 2np buff 1 chương