Chương 7: BÚP BÊ

Ngọn lửa màu xanh lục cuồng nộ đang dần tắt, và vùng biển xung quanh cũng bắt đầu dịu lại.

Sau khi xác nhận từ Đầu Dê rằng Tàu Mất Quê đã rời khỏi khu vực nguy hiểm và có thể tự mình di chuyển. Duncan liền bỏ tay ra khỏi vô lăng , hắn cúi đầu nhìn xuống, cơ thể của hắn đã trở về bình thường, boong tàu cũng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu khi không có ngọn lửa xanh.

Nhưng trong bóng tối, hắn có cảm giác – rất nhiều chuyện đều không đúng.

Hắn có thể cảm thấy có gì đó thay đổi ngay khi hắn cầm vô lăng của Tàu Mất Quê, ngọn lửa xanh đã kết nối hắn với con tàu, thậm chí còn kết nối hắn với biển cả. Mặc dù bây giờ ngọn lửa đã lùi xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được kết nối vô hình này, cảm nhận được từng chi tiết của con tàu lớn dưới chân mình.

Duncan chậm rãi nhắm mắt lại, hắn nghe thấy trong hành lang thâm trầm u tối của Tàu Mất Quê truyền đến những tiếng rì rầm yếu ớt, tiếng rì rầm kia mang đến một cảm giác thân thiết. Hắn nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt nhảy múa trong đèn thủy tinh chẳng biết từ khi nào đã được thắp lên trong phòng, hắn nghe thấy tiếng sóng vỗ vào thân tàu, và dường như có một ánh mắt sâu thẳm ẩn dưới những làn sóng đang quan sát hắn. Nhưng khi hắn cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của ánh mắt đó thì nó lại lùi lại và biến mất ...

Duncan mở mắt ra, hắn nhẹ nhàng thở ra, cánh buồm linh hồn như sương mù trên cột buồm Tàu Mất Quê bắt đầu lay động, hắn đi về phía bậc cầu thang dẫn lên boong tàu, những sợi dây cạnh cầu thang luồn lách và lùi về hai bên. Hắn hiểu - sau khi hắn chọn tiếp nhận tay lái, hắn đã là thuyền trưởng thực sự của con tàu.

“Thuyền trưởng, chúng ta đang từ biên giới thế giới linh hồn đi lên, rất nhanh sẽ trở về thế giới hiện thực,” giọng nói của Đầu Dê từ bên cạnh truyền đến, nhưng không phải thông qua ống đồng dùng để liên lạc trên tàu mà trực tiếp ở trong đầu Duncan. Rất may là con dê đã nói chuyện nghiêm túc hơn, không còn nhiều lời nữa “Vận khí của chúng ta không tệ, ở nơi sâu nhất của thế giới linh hồn chúng ta chỉ bị rung nhẹ một lần và hầu như không bị ảnh hưởng gì.”

Thế giới hiện thực, vùng biển của thế giới linh hồn, biển sâu và còn có những chỗ không gian sâu hơn … Những từ kỳ lạ này lần lượt xuất hiện trong đầu Duncan, hắn ta biết điều đó những từ này chỉ ra tình huống thực tế của thế giới kỳ lạ này, nhưng hắn ấy vẫn không biết những từ đó thực sự có nghĩa là gì.

Nhưng khi nghe Đầu Dê xưng mình là "Thuyền trưởng", Duncan luôn mơ hồ cảm thấy ngữ khí đối phương có chút biến hoá vi diệu, hắn hoài nghi, cho dù mình lúc này nói ra thân phận "Chu Minh", Đầu Dê vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn ta - đây chính xác là sự thay đổi xảy ra sau khi hắn ta cầm lái và hồi phục thành công từ ngọn lửa xanh".

Sau khi do dự một hồi, hắn vẫn là không có liều lĩnh thử, cũng không có đi hỏi Đầu Dê về linh giới, vực sâu cùng không gian khác. Nếu là mấy ngày trước, hắn thật sự sẽ rơi vào lo lắng cùng bất an, khi đó hắn nóng lòng muốn biết rõ tình huống của mình, nhưng bây giờ tựa hồ cũng không có vội vàng.

Trên thế giới này, có những “người” khác, những con tàu khác và những nền văn minh khác. Điều này đã cho hắn hy vọng và một ý tưởng mơ hồ cho kế hoạch tương lai của mình.

Trong miên man suy nghĩ Duncan nhớ lại sự việc chạm trán với con tàu đột nhiên xuất hiện trong sương mù dày đặc, nhớ lại chiếc ống khói bắt mắt trên tàu và những kết cấu máy móc phức tạp lập tức hiện ra trong đầu hắn khi nó giao nhau với Tàu Mất Quê.

“Con tàu đó được vận hành bằng máy móc… và Tàu Mất Quê thì giống một tàu chiến kiểu cũ từ thời trước hơn….” Duncan lẩm bẩm một mình và bắt đầu động não, “Nhưng cũng không hoàn toàn là máy móc. Có một số cabin không rõ trên con tàu đó, và các cabin được sắp xếp như thể chúng là một loại địa điểm hiến tế nào đó với nhiều hoa văn và biểu tượng kỳ lạ được khắc dọc theo các bức tường….

"Đầu Dê, " Duncan đột nhiên nói, hắn không biết Đầu Dê tên gì, cho nên trong đầu theo bản năng mà nói cái tên này “Vừa rồi khi chúng ta 'đi qua' con tàu đó, người đàn ông trông giống như một thuyền trưởng đã hét vào mặt ta. Hắn ta đã nói gì?"

Đầu dê dường như không quan tâm đến lời xưng hô của thuyền trưởng với mình, nó vui vẻ tiếp nhận và nhanh chóng đáp: “Sóng to quá, tôi nghe không rõ.” “Người cũng không nghe rõ à?

” Duncan nhíu mày, "... Ta luôn cảm thấy khi đó, vẻ mặt của hắn rất bi thương, phảng phất muốn cùng ta đồng quy vu tận, mà hắn hô lên cái gì hẳn là tương đối trọng yếu.

“Đó là điều bình thường khi con người phản ứng trước mặt ngài, Thuyền trưởng. Điều này đặc biệt đúng với các thủy thủ nên không có gì ngạc nhiên. Đừng lo lắng, Thuyền trưởng, một cái cây không cần phải chú ý đến tiếng kêu của một con châu chấu….”

Đầu Dê trả lời có vẻ khá tự nhiên, nhưng Duncan, người đang từ cầu thang đi lên boong tàu, suýt chút nữa thì vấp ngã, khóe miệng run lên vì kinh ngạc: “Muốn chết theo ta là phản ứng bình thường của con người sao?”

Nói xong lời này, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì nó tựa hồ vạch trần thân phận "thuyền trưởng" của hắn, hơn nữa hắn còn chưa hiểu rõ tình huống của "mình", đây có thể là do lục hỏa thiêu đốt quá nhiều làm mất nhiều năng lượng, hoặc có thể là cảm giác hòa nhập với Tàu Mất Quê đã làm suy yếu sự cảnh giác của hắn ta, dù sao đi nữa, điều này khiến Duncan có chút lo lắng trong giây lát — nhưng Đầu Dê dường như không để ý một chút nào

“Bọn họ sợ ngài cũng là bình thường,” Đầu Dê ngữ khí tựa hồ có chút đắc ý, “Bất luận kẻ nào ra khơi trên biển rộng mênh mông đều phải sợ ngài, giống như sợ hãi những vị thần cổ xưa và những khong gian bóng tối. Nói về bóng tối, ngài biết rằng có một kỹ sư xuất sắc ... có thể là một nhà nông học hoặc một người sành ăn đã từng nói một lời ..."

Duncan có lý do không bắt đầu chủ đề này bởi vì hắn lo lắng rằng hắn sẽ sơ hở(Đương nhiên, lý do quan trọng hơn là hắn ấy thực sự không muốn nói chuyện với Đầu Dê, bởi vì chỉ cần hắn đáp lại, mức độ ồn ào sẽ tăng theo cấp số nhân), và giây tiếp theo, hắn ta bị một vật lạ trên boong thuyền di chuyển sự chú ý.

“…Đây là cái quái gì vậy?” Duncan đứng ở mép boong tàu, kinh ngạc nhìn thứ ở cửa khoang thuyền trưởng.

Đó là một chiếc hộp gỗ dài bằng đầu người, điêu khắn rất tốt, chất liệu gỗ không rõ được ghép chặt với nhau, tán đinh và gia cố bằng kim loại giống như vàng. Ngoài ra còn có những hoa văn phức tạp được khắc dọc theo bề mặt giống như một số loại ký hiệu chữ tượng hình. Chắc chắn, chiếc hộp này chắc chắn không có trên Tàu Mất Quê trước đây!

Đầu Dê trầm mặc một hồi sau đó vang lên: "... Tôi cũng không biết, nhưng hẳn là chiến lợi phẩm..."

“Chiến lợi phẩm?!” Duncan nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đi vòng quanh chiếc hộp hai lần, “Thứ này trông giống như một chiếc quan tài, nhưng so với một chiếc quan tài bình thường thì tinh xảo hơn nhiều… Đợi đã, chiến lợi phẩm, ý của ngươi là thứ này được 'lấy' từ con tàu thủy?!

"Một chuyến đi săn thành công, thưa thuyền trưởng," Đầu Dê nói với giọng nghiêm túc xen lẫn một chút tâng bốc "Mỗi lần ra khơi, ngài luôn trở về với đầy hàng hoá, đây là chuyện bình thường."

Duncan định theo bản năng mở miệng, “Thành công gì chứ? Ta không có ý định lấy bất cứ thứ gì từ con tàu kia!”

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn sợ lời mình nói không phù hợp với hình tượng "thuyền trưởng" bây giờ của hắn, quan trọng hơn là, chiếc thuyền máy giờ phút này đã biến mất ở trong màn sương mù dày đặc, nhớ tới hình ảnh của vị thuyền trưởng râu trắng kia nhìn mình như muốn đồng quy vu tận, hắn suy nghĩ cũng không có cách nào đem đồ vật này trả lại, thôi cũng có thể sở hữu nó vậy

Đứng trước chiếc hộp gỗ lộng lẫy trông giống như một chiếc quan tài, hắn nhận thấy rằng nắp của thứ này dường như bị lỏng lẻo, có vẻ như nó có thể được mở ra chỉ bằng một cú chạm.

Do dự một hồi, hắn đặt tay lên nắp hộp gỗ, hắn muốn tìm hiểu xem mình đã đem thứ gì lên thuyền trong chuyến "du hành tâm linh" vừa rồi.

Thân thể này khoẻ hơn so với tưởng tượng của hắn, nắp hộp cũng không nặng như hắn nghĩ, hắn gần như chỉ dùng một chút lực, cái hộp đen kịt kia nắp hộp nhấc lên một cái khe nứt, sau đó bị hắn đoạt lấy dỡ bỏ hoàn toàn.

Duncan nhìn vào trong hộp, chết lặng.

“Một người?”

Trong hộp gỗ, một thiếu nữ xinh đẹp lặng lẽ nằm – mái tóc dài màu trắng bạc xõa ra như thủy ngân trong hộp, dung mạo tinh xảo không tì vết, còn chứa một tia cao quý cùng lãnh đạm nhàn nhạt, trên người mặc một bộ y phục. Trang phục cung đình màu tím đen lộng lẫy, hai tay khoanh trước người, như đang chìm vào giấc ngủ dài sâu.

Một con búp bê đang ngủ….

“Chờ đã, đây thực sự là một con búp bê!”

Trong lúc cẩn thận quan sát, Duncan đột nhiên chú ý tới cấu trúc khớp nối phi nhân tính của đối phương.