**CHƯƠNG 4: HỐI HẬN RỒI
**
Trợn trắng liếc Lộng Ảnh một cái, dứt khoát cắn răng bước theo nàng ta, bây giờ cưỡi lên lưng cọp đã khó leo xuống, đi một bước nhìn một bước vậy.
Họa Lâu của tiểu thư Lưu gia được xây bên cạnh hồ sen, nha hoàn trong lâu dường như đã bị thay mới, lạnh nhạt như người chết, đối với Lưu Ngọc Dao không nghe thấy không hỏi tới, chỉ chăm chú làm việc.
Đợi đến khi tiến vào bên trong khuê phòng, nhìn từng rương y phục, từng hộp trang sức kia, nàng sợ đến ngây người.
Thật sự nếu tính ra coi như không cần rương vàng kia, chỉ bằng những thứ này cũng đủ cho bọn nàng sống sung túc nửa đời sau rồi!
Hai mắt như bắn ra tia lửa, nàng cầm mấy thứ trâm cài vòng tay tinh xảo kia lên, không tới chốc lát đã cầm được hẳn một bó to, nhưng làm thế nào cũng không nỡ bỏ xuống, Lộng Ảnh lạnh mặt ho khan mấy tiếng cũng không thể khiến nàng để ý.
Vừa muốn đi đến đoạt lấy mấy thứ trong tay nàng, liền nghe bên ngoài lâu ồn ào lên.
Lộng Ảnh mở cửa sổ hiên ra, hướng xuống dưới lâu mà quát "Huyên náo cái gì! Quấy rầy tiểu thư này!"
Liền nghe một nữ tỳ dưới lâu đáp ""Phu nhân của chúng ta muốn dặn dò tiểu thư vài lời trước khi xuất giá, sao lại không cho gặp!"
Lộng Ảnh đáp "Tiểu thư mệt mỏi! Ai cũng đều không gặp!"
"Lộng Ảnh! Ngươi im miệng!" Lại vang lên tiếng hừ của một phụ nhân "Nữ nhi của ta ngày mai phải gả đến đông cung làm Thái tử phi! Người làm mẹ như ta, sao lại không được gặp nàng! Cũng chưa từng nghe qua có quy củ như vậy! Lão thái gia là muốn bức tử người làm mẹ như ta sao?"
Phụ nhân nói xong thì kêu khóc không ngừng, Lộng Ảnh lười xen vào nữa, ầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Lưu Ngọc Dao mặt đầy mờ mịt nhìn nàng một cái, lại nhìn chính mình trong gương, không thể tin được nói "Bà ta, bà ta nói là thật sao?"
Lộng Ảnh lạnh lùng liếc nàng "Người mà ngày mai ngươi phải gả chính là nhi tử thứ ba của đương kim Thánh thượng, Thái tử Lý Triệt!"
"Ong" một tiếng, nàng cảm thấy giữa ban ngày nhưng lại thấy được ngôi sao, trợn to hai mắt lắc lư cái đầu, thật vất vả mới đuổi mấy ngôi sao kia đi, nàng không thể tin nói "Ngươi nói, ngươi nói ngày mai ta phải gả cho Thái tử? Làm...làm Thái tử phi?"
Lộng Ảnh gật đầu, nhưng vào lúc này, kẻ vừa mới kinh ngạc dị thường là Lưu Ngọc Dao lại đột nhiên phi thân nhào đến song cửa sổ, mở cửa ra liền muốn cướp đường bỏ chạy.
Lộng Ảnh sao có thể cho nàng cơ hội, từ phía sau nắm lấy cổ nàng, đem nàng kéo về sau.
Không cam lòng cứ vậy bại trước nàng ta, Lưu Ngọc Dao xuất thủ lần nữa, hung hăng bổ về phía Lộng Ảnh.
Không tới ba hiệp nàng liền rơi vào thế hạ phong nghiêm trọng, chút võ mèo ba chân của mình trước mặt Lộng Ảnh thật là múa rìu qua mắt thợ, cho đến khi Lộng Ảnh kề một ngọn phi đao vào cổ mình, nàng mới biết mình không thể thoát được nữa...
Ngoài cửa sổ, phụ nhân kia vẫn còn khóc không ngừng nghỉ, đòi nhất định phải gặp nữ nhi một lần.
Bên trong Họa Lâu là bầu không khí giương cung bạt kiếm, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng gần trong gang tấc này, Lưu Ngọc Dao thở dài, cuối cùng quyết định nhận thua.
"Được rồi, được rồi, ta đùa với ngươi thôi." Toét miệng cười một, thận trọng đẩy phi đao trước mặt ra, Lưu Ngọc Dao bắt đầu ra vẻ thông minh "Để cho phu nhân kia khóc lóc mãi cũng không ổn lắm, chi bằng ngươi mời bà ta vào, để kẻ làm 'nữ nhi' ta đây an ủi bà ta một chút?"
"Nghĩ cũng không cần nghĩ!"
Hừ một tiếng, Lưu Ngọc Dao mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lâu "Vậy để cho bà ta ở dưới lâu khóc đến ngày mai đi!"
Lộng Ảnh dường như cũng hơi đau đầu, biết nàng ở trước mắt mình cũng chẳng thể có thủ đoạn gì, liền vẫy tay ra lệnh cho tỳ nữ đưa Lưu phu nhân lên.
Lưu phu nhân này chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung, ăn mặc cực kỳ tinh tế, vừa trông thấy Ngọc Dao liền kéo tay nàng qua, nước mắt nước mũi lại khóc không ngừng, đơn giản là nói không nên lời.
Bị tình thương mẫu từ cảm nhiễm, Lưu Ngọc Dao thở dài, vỗ nhẹ lên vai phu nhân, trong lòng nghĩ, bà ấy còn chưa biết nữ nhi của mình đã mất, huhu thật là đáng thương.
Thừa diệp Lộng Ảnh quay đầu, Lưu phu nhân nhanh chóng đem một chiếc lọ nhỏ nhét vào tay Lưu Ngọc Dao.
----
Hết chương 4.