Chương 3: Gả thay

**CHƯƠNG 3: GẢ THAY

**

"Buông tay, lão phu sẽ nói cho ngươi biết."

Trên tay dùng lực, ném tay Lưu Thăng xuống ghế, nữ sơn tặc đạp một chân lên ghế nhỏ, hung ác liếc nhìn hắn.

Phủi phủi y phục, Lưu Thăng không nhanh không chậm nói "Muốn lão phu thả bọn họ cũng không phải là không thể, chỉ là ngươi phải giúp lão phu làm một việc nhỏ."

"Ngươi nói đi, chuyện gì! Chỉ cần không phạm phải đạo nghĩa giang hồ, ta có thể thử một lần! Chuyện như giết người phóng hỏa thì đừng mơ tưởng! Huyền Phong trại của bọn ta hướng đến là chỉ cần bạc chứ không giết người!"

Lưu Thăng cười cười gật đầu, hạ đôi mắt híp nhìn về phía nàng nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này rất đơn giản, cháu gái của lão phu sắp đến ngày đại hôn, không may đột nhiên bệnh nặng qua đời, dáng dấp ngươi lại giống cháu gái ta như đúc, lão phu là muốn để ngươi thay nó xuất giá, thế nào?"

"Mơ cũng đừng mơ!" Thường Lạc phỉ nhổ hắn một ngụm , nói: "Ai biết được lão già ngươi đang tính toán chủ ý xấu gì! Đem bà đây gả cho loại người gian ác xấu xa gì! Hủy đi một đời tự do của bà đây!"

"Yên tâm," Lưu Thăng bình tĩnh nói: "Nếu nói người này là rồng giữa biển người cũng chẳng khoa trương tí nào, phải sánh đôi cùng sơn tặc đại vương như ngươi lão phu còn thấy có lỗi với hắn, sau khi thành thân không bao lâu, ngươi hãy giả vờ bệnh, thời gian không cần dài, người cứ bệnh chết tại phủ của hắn, lão phu liền đưa ngươi rời đi, thả tự do cho các ngươi, thế nào?"

Thường Lạc "phụt" một tiếng giễu cợt nói "Ngươi nói để ta giả chết à?"

"Đúng vậy!"

"Vậy có chỗ nào tốt?" Thường Lạc liếc mắt về phía hắn, mặt đầy giảo hoạt.

Lưu Thăng vỗ tay, một tỳ nữ bước ra từ sau bình phong trong sảnh, trên tay bưng một cái hộp mở ra trước mặt nàng, cả hộp vàng tỏa sáng lấp lánh chói lọi suýt chút nữa làm mù mắt nàng!

Nuốt nước bọt "ừng ực" một trận, hai bàn tay nhỏ bé vừa muốn đưa tới, chiếc hộp đóng lại lần nữa.

Lưu Thăng dù vội nhưng vẫn thong thả nói: "Sau khi xong chuyện, những thứ này đều là của ngươi, đã đủ cho mỗi người trong trại của ngươi mua mấy mẫu ruộng đất sống ung dung cả đời chứ nhỉ?"

Nói thật nàng có hơi động lòng, cái gọi là người trong giang hồ thân bất do kỷ, đại khái chính là thế này nhỉ?

"Được! Vậy thì thành giao nhé!" Thượng Lạc vỗ ngực nói: "Ta liều mạng giúp lão đầu ngươi một lần vậy? Người trong giang hồ chính là có nghĩa khí mà!"

Nghe nàng đồng ý, Lưu Thăng nửa buồn nửa vui, vui chính hôn lễ ngày mai có thể cử hành đúng hạn, buồn là vì đứa cháu gái giả này không biết có thể lừa gạt được bao lâu.

"Ngày mai thành thân, ngươi cùng Lộng Ảnh đi chuẩn bị đi, bởi vì thời gian gấp gáp không tiện nói nhiều với ngươi, cử chỉ tiến lùi, đều phải nghe Lộng Ảnh an bài."

"Ngày mai sẽ thành thân?" Thường Lạc xoa xoa cái gáy tê dại, hít một hơi khí lạnh "Cháu gái này của ngài chết thật đúng lúc nha."

Đôi mắt lạnh lùng của Lưu Thăng nhìn về nàng "Từ nay về sau, Lưu Thăng ta chỉ có một đứa cháu gái là Lưu Ngọc Dao ngươi."

Thường Lạc chỉ ngón tay vào mình, trợn to hai mắt, có chút không thể tin "Ta? Lưu Ngọc Dao?"

"Đúng vậy!"

"Được rồi! Ngài cứ yên tâm là được! Nhưng phải trông chừng rương vàng kia cẩn thật, không tới mấy hôm nữa bà đây sẽ đến lấy về!"

Tỳ nữ kia cười cười cùng Lưu Thăng nhìn nhau một cái, bỗng nhiên nói với nàng "Ngọc Dao tiểu thư, sắc trời không còn sớm, người cùng nô tỳ về Họa Lâu chuẩn bị đi."

"Vậy còn ngơ ra đó làm gì, dẫn đường!"

Nàng thật sự giở ra tính tình tiểu thư, cùng nữ tỳ tên Lộng Ảnh kia đi ra khỏi gian nhà chính mới nhìn thấy sắc trời trong xanh, vạn dặm không mây, tương phản với sự âm trầm trong gian phòng ban nãy, cảnh sắc tươi sáng này khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chẳng qua là trước mắt có non bộ núi giả, lương đình thủy tạ, hành lang dài quanh co, mái nhà sừng sững, toàn bộ đình viên u mịch này phơi bày trước mặt, quả nhiên là vô cùng khí phái.

Đã từng là Thường Lạc, bây giờ là Lưu Ngọc Dao, nàng dừng chân quay lại nói với Lộng Ảnh "Bà đây bây giờ muốn đổi ý còn kịp không?"

"Vẫn còn kịp nhặt xác của bọn họ," Lộng Ảnh đưa mắt nhìn về phía trước, gương mặt lạnh như băng nói "Nếu ngươi muốn họ còn sống thì không được tự xưng là 'bà đây" nữa, trước mặt lão thái thái phải tự xưng là 'cháu gái', trước mặt lão gia thì xưng là 'nữ nhi', trước mặt phu quân thì tự xưng là 'thiếp thân'."

-----------

Hết chương 3