Chương 2: Có quỷ

Chỉ thấy ở con đường phía trước, một cây gỗ lớn bắt ngang cùng một đống đá, ngay trên đỉnh đá có một nữ tử mặc y phục ngắn khỏe khoắn, giơ thanh nguyệt đao ba khoen, mang theo một đám tiểu lâu la, bày ra bộ dáng cướp bóc.

"Lão gia, đây...." Gia đinh tùy thân cũng kinh ngạc nhìn thủ lĩnh sơn tặc kia "Đây là tiểu thư?!"

Lưu Tam Tư lắc đầu "Không phải...tướng mạo giống Ngọc Dao, nhưng thần sắc không giống."

Gia đinh nói "Lão gia người cứ nghỉ ngơi trước, nô tài đi thu thập mấy tên tiểu mao tặc này!"

"Khoan đã!" Lưu Tam Tư chặn lời "Ngàn vạn lần không thể tổn thương nữ sơn tặc này! Phải bắt sống!"

Gia đinh "dạ" một tiếng, cũng không hỏi gì khác.

Nữ sơn tặc đã sớm không nhịn được chống nạnh rống to "Các ngươi thì thầm định giở thủ đoạn gì à! Bà đây cũng không có thời gian dây dưa với các ngươi! Đem vật đáng tiền ra mau! Còn có ngựa cũng phải để lại! Cút xa chừng nào tốt chừng ấy! Bà đây tha chết cho các người!"

"Tha chết cho các ngươi!" Đám lâu la hò hết lên.

Bên này gia đinh Lưu gia nhận được lệnh từ Lưu Tam Tư, liền cầm đao ra ra nghênh tiếp.

Đôi mắt sáng của nữ sơn tặc trừng một cái, lớn tiếng quát, cầm thanh nguyệt đao ba khoen xông lên dẫn đầu tập kích, chuôi đao cấn vào *hổ khẩu quá đau, suýt chút rơi từ trên đỉnh đá xuống.

*hổ khẩu: phần giữa ngón trỏ và ngón cái.

Chỉ thấy gia đinh tay cầm trường đao lật qua quơ tới, nữ sơn tặc phi thân nhảy lên, xoay mình nhảy xuống mặt đất, chân hạ xuống lảo đảo một cái.

"Được lắm! Các ngươi còn được lắm! Xem bản lĩnh trấn gia của bà đây!"

Nàng "ya ya" kêu to hai tiếng, quơ tròn cánh tay ném bỏ trường đao, lập tức đi giải vây cho đồng bọn, bất thình lình sau gáy tê rần, cả người mềm nhũn, lập tức bất tỉnh.

Nàng bị một thùng nước lạnh dội cho tỉnh, run lập cập, chỉ cảm thấy sau gáy đau đến tê dại.

Đầu óc choáng váng nàng từ từ mở mắt ra, một gương mặt già nua thâm đen giăng đầy nếp nhăn đập ngay vào trong mắt.

"Má ơi! Có quỷ!" Nàng sợ hãi hét toáng lên, trực tiếp lùi về phía sau.

Gương mặt thâm đen nhăn nheo già nua kia ho khan một tiếng, ngồi lại chỗ cũ, trên tay bưng một chun trà từ từ uống xuống, chậm rãi mở miệng nói "Ta không phải quỷ, sau này ta sẽ là gia gia của ngươi."

"Lão quỷ ngươi nói bậy bạ gì đó! Bà cô đây ngay cả cha mẹ còn không có! Ở đâu ra gia gia!"

Lão nhân liếc nàng một cái, nhìn đến nàng rợn cả tóc gáy, lúc này nàng mới phát hiện nơi này không phải sơn trại của mình, mà là một đại sảnh rộng lớn, mặc dù rộng rãi nhưng cửa sổ đóng kín, chỉ thắp một ngọn nến, quỷ khí âm u.

"Ngươi tên là gì?" Lão nhân cất tiếng nói.

Từ dưới đất bò dậy, lau hết nước lạnh trên mặt, nàng giòn giã trả lời "Thường Lạc"

"Không có cha mẹ vậy làm sao ngươi biết mình họ Thường?"

Thường Lạc mỉa mai phản bác, "Ồ, lão nhân gia ngươi chẳng phải cũng tự xưng là gia gia của ta sao, thế nào ngay cả mình họ gì cũng không nhớ! Ngài già đến hồ đồ rồi nhỉ?"

Lưu Thăng rét lạnh liếc nàng một cái, thấy nàng nhìn đăm đăm vào chun trà trên tay mình, hắn hơi giơ tay hỏi "Muốn uống?"

"Cảm ơn!" Thường Lạc đưa tay nhận lấy.

Lưu Thăng thả lỏng cổ tay, chun trà rơi xuống đất vỡ nát.

Nhìn mặt đất bừa bãi, Thường Lạc tức giận nắm lấy vạt áo lão nhân, hung hăng nói "Không cho thì thôi! Sao lại vu nhục ta như thế!"

Mạng nhỏ bị kẻ khác năm trong tay, lão nhân gia vẫn vân đạm khinh phong nói "Tại sao ngươi phải làm sơn tặc?!"

"Người chết vì tiền chim chết vì ăn! Những kẻ lắm tiền như các ngươi thì hiểu cái gì chứ! Mau chóng thả ta ra! Nếu không ta sẽ cho các huynh đệ đến san bằng viện tử này của ngươi!"

Lưu Thăng cười hơ hơ, giơ tay lên muốn đẩy nàng ra, thấy nàng không chịu buông tay, chỉ đành nói "Các huynh đệ mà ngươi nói là chỉ Huyền Phong trại ở ngoại thành, có mười bảy thanh niên cường tráng, cùng sáu ông lão và hai bà lão nấu cơm?"

Thường Nhạc trong lòng hồi hộp một trận, tay xiết chặt hơn mấy phần, cả giận nói "Ngươi đã làm gì bọn họ!"

------

Hết chương 2