Chương 1: Bỏ trốn

Một người một ngựa phóng nhanh trên đường núi giữa đêm, giữa thiên địa chỉ có tiếng móng ngựa giẫm lên vũng bùn, còn có tiếng tim nàng đập.

Nàng nghe được nhịp tim mình đập kịch liệt, gần như sắp văng từ lồng ngực nàng ra.

Cuối cùng, một tiếng ầm vang lên, con ngựa mệt mỏi ngã xuống, đem nàng từ trên lưng ngựa văng ra xa.

Phía dưới đường núi chật hẹp chính là vực sâu vạn trượng, nhưng nàng không nhìn thấy gì nữa, một thân đầy bùn kịch liệt thở dốc trong mưa, lau hai mắt một cái rồi chạy nhanh về phía trước.

Chạy không bao lâu, phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, rất nhanh, người đuổi theo nàng đã gần trong gang tấc.

"Xuỵt ——! Người cầm đâu kéo dây cương, lớn tiếng nói:"Ngọc Dao! Con đứng lại! Đứng lại!!

Lưu Ngọc Dao không quan tâm vẫn cứ chạy về phía trước, có mấy người ngồi trên lưng ngựa tiến lên vây nàng lại.

Ngựa cao to cản trở đường đi, nàng đổi phương hướng chạy về nơi khác, màn mưa che khuất đôi mắt của nàng, khiến nàng không biết làm thế nào.

Trợt chân một cái, mắt thấy phải ngã vào vách núi, lại bị một cánh tay lớn nắm cổ tay nàng lại.

Lưu Ngọc Dao giãy giụa "Cha! Nữ nhi bất hiếu, cho dù chết cũng sẽ không theo ngài trở về, cũng sẽ không cùng tên Thái tử vô đức kia thành hôn!"

Lưu Tam Tư giận dữ "Đã sinh ra ở Lưu gia, vậy thì không phải do con làm chủ! Dù cho con không đồng ý cũng phải cùng ta trở về! Đi!"

Nói xong hung hăng níu lấy cánh tay nữ nhi kéo nàng từ vách núi trở về, Lưu Ngọc Dao nghẹn ngào kêu khóc "Cha! Nữ nhi đối với Văn Hoa hữu tình, vì sao cha hết lần này tới lần khác muốn chia rẽ chúng con! Con không muốn gả vào trong cung, vì sao cha cứ phải bức ép con!"

"Hừ! Thẩm Văn Hoa? Nếu không phải Thẩm Văn Hoa mật báo nói con muốn bỏ trốn cùng hắn, thì vi phụ làm sao biết nhanh như vậy?!"

"Cái gì?!" Một tiếng sấm nổ vang trong đầu Lưu Ngọc Dao, gọt mưa rơi từ trên trời xuống mặt nàng mà như thấm vào xương cốt, "Là, là Văn Hoa? Làm sao có thể!"

Lưu Tam Tư dắt tay nữ nhi hung hăng mắng "Ta thật sự nuôi được một nữ nhi tốt nhỉ! Nuôi dưỡng ở khuê phòng bao nhiêu năm! Quay đầu lại! Con báo đáp vi phụ như vậy sao!?"

Lưu Ngọc Dao tựa như bùn nhão, dưới tay hắn cũng không giãy giụa nữa, trên mặt của nàng bị dính nước bùn, không thấy rõ dung mạo, vừa khóc vừa cười nói: "Cha, nữ nhi bất hiếu, gặp phải người không tốt...... Nữ nhi đã thất thân với Thẩm Văn Hoa...... Nếu gả con cho Thái tử chính là phạm vào tội khi quân, đến lúc đó, sợ rằng sẽ gặp cảnh chém đầu cả nhà!"

"Cái gì!?" Lưu Tam Tư cực kỳ kinh hãi, trên tay buông lỏng, lảo đảo nghiêng ngã đi lùi về sau.

Lưu Ngọc Dao lại đứng lên nói:"Vì không để cha phải khó xử, nữ nhi chỉ có một con đường chết! Nếu không với một thân điêu tàn này con cũng không còn mặt mũi sống tạm bợ!"

Nàng xong nàng liền ngã về phía sau, vành mắt Lưu Tam Tư như sắp rách ra, đưa tay níu lấy nàng "Ngọc Dao ——!"

Hắn thậm chí còn chẳng kịp bắt lấy vạt áo của nữ nhi, liền thấy cả người nàng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Vách núi thật sâu, mưa to như thác.

Lưu Ngọc Dao chết, trước ngày thành thân bỏ chạy khỏi phủ đệ rơi xuống vách núi, vách núi dốc đứng, không ai có thể xuống dưới, thân là thiên kim tướng phủ, nhưng khi chết nàng thậm còn không thể an táng đàng hoàng.

Lưu Tam Tư trước khi trời sáng đã mang tùy tùng đi về hướng kinh thành, mất đi nữ nhi hắn cũng đau lòng tột độ, nhưng càng làm hắn lo lắng hơn chính là vận mệnh của cả gia tộc.

Hoàng hậu sẽ không tin tưởng Ngọc Dao đã chết, Hoàng hậu sẽ chỉ cho rằng Lưu gia đang đối nghịch với nàng, ngay cả hôn sự nàng mở miệng cầu xin với Hoàng thượng cũng không tuân theo, Lưu gia quả thật là cây lớn rễ sâu không đem hoàng tộc để vào trong mắt.

Kỳ thật Lưu Tam Tư cũng biết, gả Ngọc Dao cho Thái tử bất quá chỉ là một trận đổi chác, Lưu gia là một con cờ mà Hoàng hậu dùng để giám thị Thái tử.

Nhưng trên triều đình, giữa chốn quan lại thì việc dùng nữ nhi để giao dịch qua quít là bình thường, hắn cảm cũng chẳng cảm thấy gì, một nữ nhi mà thôi, cho dù tài hoa hơn người danh chấn kinh sư, nhưng sớm muộn gì cũng phải gả cho nhà khác.

Ngay tại thời điểm hắn than thở, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nữ tử quát chói tai.

"Này! Các vị đang vội lên đường kia hãy nghỉ chân một chút! Để tiền bạc châu báu trên người ở lại!"

Ngay lúc Lưu Tam Tư sắp nổi nóng, ngẩng đầu nhìn lên, chớp mắt một cái, kinh ngạc há to miệng.

"Trên đời lại có người giống người đến vậy?!"

-------

Hết chương 1