**CHƯƠNG 5: LƯU GIA GẢ NỮ NHI
**
*Editor: Mạt Họa
*
-----------
"Tuy rằng vi nương vẫn còn giận con hồ đồ đem thân trong sạch cho Văn Hoa, nhưng ta cũng không thể ngồi yên không quản, dược trong lọ này, vào thời điểm uống rượu hợp cẩn hãy cho vào ly của Thái tử, đêm động phòng hoa chúc liền có thể lừa gạt qua được!"
Lưu Ngọc Dao nháy mắt hai cái, động tác trên tay nhanh nhẹn giấu lọ dược phiền phức kia vào ống tay áo, đè thấp giọng nói "Mê dược?"
"Khụ, là cái loại dược...kia ấy!"
"Cái nào?" Lưu Ngọc Dao mơ hồ, đối phó với nam nhân ngoại trừ dùng mê dược, còn có thể dùng loại dược nào nhỉ?
Lưu phu nhân sốt ruột nói nhỏ "Xuân..."
Đường đường nữ sơn tặc đại vương của Huyền Phong trại vậy mà lúc này mặt lại ửng đỏ lên, người mẹ thương con này muốn nữ nhi mình hạ dược này cho Thái tử, một đêm hoan hảo, một đêm hồ đồ, làm giả chứng cứ, dùng cách lừa gạt để qua cửa ải này sao?
Aiz, có một người mẹ như vầy, khó trách có một nữ nhi không biết giữ chừng mực.
Sau khi đồng ý nghe theo, cuối cùng cũng tiễn được người mẹ này đi, Lưu Ngọc Dao không khỏi suy nghĩ lại, mình thật sự giống vị tiểu thư kia đến vậy sao? Ngày cả mẹ nàng cũng không nhận ra được? Hay là nói, trong những đại gia đình lớn, các phu nhân đều không tự nuôi con mình?
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Lưu gia đại tiểu thư giả mạo là nàng liền bị người ta kéo từ giường xuống.
Mấy bà tử tỳ nữ ra ra vào vào, trên tay ai cũng bưng các đồ vật dùng cho hỉ sự.
Nàng ngồi ở bàn trang điểm ngáp một cái, đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, mặc cho hỉ bà trang điểm thay y phục.
Lén lút liếc nhìn gương mặt lạnh tanh của Lộng Ảnh đứng bên cạnh, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, Ngọc Dao vội vàng cụp mí mắt xuống.
Nàng tự nhận mình cũng là một kẻ biết đạo nghĩa giang hồ, nếu đã đáp ứng với lão thái gia là sẽ giả làm cháu gái của ông ấy để thành thân rồi giả chết, nào có đạo lý nửa đường hủy bỏ chứ?
Chẳng qua là nàng ngàn vạn lần không ngờ tới phải gả cho Thái tử, 'chuyện tốt' này vậy mà lại rơi xuống đầu nàng.
"Một chải, chải đến tận đuôi tóc. Hai chải, hài hòa đến bạc đầu. Ba chải, con cháu đầy cả sảnh đường. Bốn chải, phu thê phú quý dài lâu. Ôi, tiểu thư nhà ta gả cho lang quân như ý, thật đáng mừng, nô tỳ chúc mừng cho tiểu thư."
Hỉ bà gác lại lược gỗ đào, dẫn đầu quỳ xuống hành đại lễ, liền nghe mọi người trong phòng đồng loạt nói phụ họa "Chúc mừng cho tiểu thư!"
Xem ra làm tân nương giả mạo thật mới mẻ, nếu không gặp phải chuyện này, sợ rằng vĩnh viễn nàng cũng không biết thành thân có nhiều điều cần phải chú trọng đến vậy.
"Tất cả đứng lên, đứng lên đi, lời chúc của các ngươi ta đều nghe thấy! Đứng lên đi!" Nàng vui vẻ nói.
Lộng Ảnh lại ho khan một tiếng, trừng mắt với nàng, đem bao lì xì đã chuẩn bị trước đó phát cho mọi người, mọi người lại nói cảm ơn đã ban thưởng rồi mới đứng lên.
Lưu Ngọc Dao với tay lấy bao lì xì còn dư trên tay Lộng Ảnh, lại bị nàng ta đánh vào tay, vội rụt tay về ngượng ngùng cười hề hề.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng pháo nổ, chiêng trống vang trời, có nha hoàn bước nhanh tới nói "Đại hỉ đây! Đội ngũ rước dâu của Thái tử gia đã đến cửa rồi! Lão thái gia cùng lão gia đang ở cửa chào đón!"
Nghe được lời này, khuê phòng Họa Lâu của nàng lại bận rộn mang rương đồ, tìm khăn đỏ.
Mặc vào cho nàng hỷ phục đỏ chót cùng khăn quàng vai mạ vàng, đeo lên mũ phượng khảm được viên trân châu to lớn, Lưu Ngọc Dao chỉ cảm thấy những thứ này vừa mới mẻ lại chơi vui, tính toán lát nữa ngồi trong kiệu sẽ nạy một viên trân châu giấu vào tay áo, qua lần này chẳng còn lần sau mà, nói không chừng sau này lúc nàng thành thân có thể dùng viên trân châu này làm đồ cưới.
Không được bao lâu, liền nghe có người cao giọng kêu giờ lành đã đến, nên đưa tiểu thư xuất giá, nàng liền được Lộng Ảnh đến đỡ, những nha hoàn bà tử khác vây quanh nàng, bước ra khỏi Họa Lâu đi về phía phòng lớn.
Thật vất vả đi tới phòng lớn, lại bị ấn quỳ xuống, bái lạy từng cái từ biệt lão gia gia đang xanh mặt kia, còn có người cha mà nàng từng đánh cướp và người mẹ trong đám thê thiếp.
Nói xong những lời Lộng Ảnh đã dạy, khăn đỏ từ trên đỉnh đầu phũ xuống, che kín đầu nàng.
Nàng biết, thật sự không còn đường để quay đầu nữa.
Khập khiểng đi tới được cửa, liền nghe phụ thân nói "Thái tử điện hạ, hạ quan không cách nào dạy dỗ nữ nhi cho tốt, nếu ngày sau nàng có tùy hứng kiêu căng, mong rằng điện hạ rộng lòng bao dung."
-----
Hết chương 5
ps: Thế là tỷ nhà ta đã gả đi vì một rương vàng! (-_-)