Chương 9: Hãm Hiếp

Trong căn phòng le lói một ánh sáng nhỏ, Cảnh Thân đang thân trần ngồi trên giường hai mắt nhắm chặt tận hưởng chút hương vị tĩnh lặng lúc nữa đêm.

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng của một nữ nhân từ bên ngoài bỗng khiến Cảnh Thân hai mắt mở ra. Nhìn nữ tử vừa mới đến trước mặt hắn khẽ nở một nụ cười nói.

"Tiểu thư Thu Hương đến rồi đấy à".

Nữ nử tên Thu Hương nhẹ nhàng cung kính đáp.

"Tam điện hạ cho gọi tiểu nữ không biết có việc chi căn dặn".

Nhìn thân thể quyến rũ với từng đường cong rõ ràng của Thu Hương trong lòng Cảnh Thân khởi lên từng tràn dâm ý. Lúc này phần dưới cơ thể của hắn đã không thể tự chủ được nữa. Nhìn tà áo mỏng manh của Thu Hưởng hắn khẽ cười nhẹ nhàng đáp.

"Căn cặn thì không. Chỉ muốn nhờ Thu Hương tiểu thư cho bản điện hạ mượn nhờ một vật".

"Không biết Thu Hương có vật gì để điện hạ bận lòng". Thu Hương đáp.

Dứt lời Thu Hương, Cảnh Thân hóa thành một đạo thân ảnh, nhanh như chớp đã bế Thu Hương trên tay. Nhìn thân thể nam tử trần trụi trước mặt, Thu Hương biết rõ Cảnh Thân đang có ý định gì với mình, nhưng với thân phận của hắn nàng không thể làm gì được. Bởi dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời đại nào quyền lực luôn là thứ thay thế cho đạo lý và đạo đời. Lúc này, nàng chỉ biết im lặng từ từ hai mắt nhắm lại chờ đợi số phận an bày.

Cảnh Thân một tay bế nàng, một tay từ từ cởi đi lớp áo choàng bên ngoài của nàng, hắn đáp.

"Ta muốn, đêm .... nay. Mượn nhờ của tiểu thư một đôi đào nở, một đôi đào tiên. Không biết ý của tiểu thư thế nào".

Im lặng một lúc không thấy Thu Hương lên tiếng đáp lại Cảnh Thân cười lên thích thú. Lúc này hắn như một con thú hoang lên cơn dâm tình ôm chằm lấy thân thể Thu Hương mà xoa nắn đủ chỗ. Đối với loại nữ nhân thân hình trắng tuyết gợi cảm như Thu Hương hắn làm sao bỏ qua được những trò đồi bày khi dùng lưỡi hành sự cơn khát dâm của mình.

Chiếc lưỡi của Cảnh Thân như một con rắn mất đầu đang mất phương hướng điên cuồng liếm láp toàn bộ thân thể Thu Hương mặc cho cô đang phát ra những tiếng ư ử bên trong cổ họng.

Đôi tay của hắn như một nghệ nhân rành nghề đang xoa nắn cặp nhũ hoa của Thu Hương một cách thành thuật giống như đây không phải lần đầu hắn làm với nữ nhân.

Một lúc sau, cơn hoang dại của hắn bùng phát cao điểm. Hắn dùng toàn sức xé rách toàn bộ y phục trên người của Thu Hương, vận dụng đấu khí tạo ra một bức màn ngăn cách âm thanh với bên ngoài rồi chậm rãi hãm hiếp cô trong thư phòng.

Hai chân Thu Hương dạt ra hai bên. Cứ như vậy, Cảnh Thân trải qua hơn một giờ hoang dâm sung sướng với nữ nhân của người khác một cách bình thản. Hắn sớm đã biết Hàn Phi có tình ý với Thu Hương. Hắn cũng biết Hàn Phi là một mắc xích trọng yếu trong việc binh biến của Cảnh Quốc. Nhưng với hắn, hai thứ không thể khiến hắn thôi không động tâm chính là dâm tình và quyền lực.

Cứ như vậy, thân thể Thu Hương nằm bất động trên giường mặc cho Cảnh Thân giày giò trò chơi thể xác. Không một mãnh y phục trên thân, thân thể trắng tuyết của Thu Hương càng lộ rõ vẻ gợi cảm động tình. Ở Cảnh Quốc không biết có bao nhiêu nam nhân ngày đêm mơ tưởng đến nàng, mơ tưởng đến khe hở thân thể mà Cảnh Thân đang từng cơn nhấp vào của nàng. Đối với họ, Thu Hương như một cảnh sắc mà Cảnh Quốc sở hữu. Ấy vậy mà cảnh sắc ấy đang bị một tam điện hạ của Cảnh Quốc hãm hiếp.