Chương 8: Đến Kinh Thành

Nhìn người thiếu niên vừa ra tay cứu mình Tô Uyển Nhi có chút khó hiểu. Không biết hôm nay là ngày gì mà có đến hai nam nhân tuấn tú ra tay cứu nàng, phải chăng chuyến đi Đông Bắc lần này là để tìm kiếm tình duyên chăng. Nàng ngẫn người một lúc rồi nhìn sang Cảnh Thân hai tay ôm quyền nói.

- Tiểu nữ Tô Uyên Nhi là người của Thanh Vân Tông ở Tây Bắc, tham kiến điện hạ.

Cảnh Thân nở một nụ cười rồi phất tay ngụ ý bỏ qua những lễ nghi bình thường. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Nhi tâm hắn có chút nổi lên tà ý, hắn nói.

"Đừng quá câu nệ thân phận. Ta đến Đông Bắc ý là có việc cần làm, vô tình đi ngang đây tình cờ gặp được tiểu muội đây, thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi".

Tô Nhân đứng gần đó lòng nổi lên một tia khó hiểu nghĩ. Tại sao đối với những người vô tội kia Cảnh Thân không có chút thương hại, chẳng phải bọn họ cũng là con dân của Cảnh Quốc sao. Không phải nói đến Cảnh Quốc, dù chỉ là một mạng người bình thường cũng nên có chút thương xót chứ. Đằng này khuôn mặt Cảnh Thân tỏ vẻ bình thường, thờ ơ một cách lạ lùng.

Nghĩ rồi Tô Nhân có chút do dự tiến lên về phía Tô Uyển Nhi nói.

"Tiểu thư chúng ta có nên lên đường đi tiếp không".

"Các ngươi dự định đi đâu". Cảnh Thân vội hỏi.

"Bọn ta dự định đến Đông Bắc trải nghiệm một chuyến". Tô Nhân đáp.

"Hay là ta mời các ngươi cùng ta đến kinh thành Cảnh Quốc một chuyến, nơi đó phồn hoa vô cùng. Rất thích hợp để trải nghiệm vui chơi". Cảnh Thân vẻ mặt tự tin nói.

Cảnh Thân hắn biết, kinh thành Cảnh Quốc là nơi duy nhất mà hắn có thể tùy tâm hành sự mà không cần kiêng dè ai cả. Dù nói khắp vùng phía Bắc này cường giả không thiếu. Nhưng người vừa có uy quyền, vừa có thực lực đứng trên đỉnh phía Bắc này chỉ có duy nhất một người, Cảnh Vương Cảnh Quốc phụ thân của hắn. Hơn hết, thuộc hạ dưới trướng của hắn nhiều vô số, nhân số đủ để san bằng một tông môn bình thường chỉ trong một ngày.

Nghe lời đề nghị của Cảnh Thân, Tô Uyển Nhi có chút nghi hoặc, nhưng rồi nàng cũng gật đầu đồng ý.

Hôm sau, đám người Tô Uyển Nhi và Cảnh Thân cùng nhau đến kinh thành Cảnh Quốc. Nơi này không khí vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng đầy ấp tiếng cười nói rất khác với vùng Tây Bắc của nàng. Tô Uyển Nhi hai tay đan xen đặt sau lưng tùy ý tung tăng chạy nhảy trên đường mà cười nói. Với nàng đây là lần đầu tiên nàng đến được một nơi vui nhộn như thế này.

Kinh Thành Cảnh Quốc đặt tại Đông Bắc Tây Vực, là một tòa thành rộng lớn với đầy kiến trúc quy mô bậc nhất Tây Vực, toát lên một vẻ uy nghi vốn có của bậc Đế Triều một phương. Đông Bắc là nơi có dân số nhiều nhất Tây Vực với hơn nữa triệu người sinh sống, tại đây có không ít tông môn và thế lực. Ngoài ra do điều kiện đầy đủ, nơi đây cũng là nơi quy tụ không ít luyện dược sư của Tây Vực.

"Các ngươi thấy nơi này thế nào". Cảnh Thân quay sang hỏi đám người Tô Uyển Nhi.

Nhìn sắc mặt vui vẻ của Tô Uyển Nhi, Tô Nhân có chút cười khổ đáp.

"Thưa điện hạ, cảm ơn người vì chuyện đã cứu chúng ta. Cũng cảm ơn người đã đưa chúng ta đến đây để tiểu thư nhà ta được vui vẻ như thế này. Đã lâu rồi tiểu thư không rời khỏi Thanh Vân Tông, cũng đã lâu rồi ta không được thấy tiểu thư vui vẻ như thế này".

Cảnh Thân nhẹ nhàng gật đầu mĩm cười đáp.

"Không có gì. Các ngươi không cần bận tâm".

Bỗng nhớ đến tên Băng Sơn Tử, Tô Nhân lên tiếng hỏi.

"Ngài biết tên Băng Sơn Tử kia là ai không".

"Băng Sơn Tử sao. Ngươi hỏi hắn để làm gì". Cảnh Thân đáp.

Tô Nhân lắc đầu cười đáp.

"Tại hạ chỉ muốn biết thêm chút ít thông tin về cường giả của Đông Bắc mà thôi. Sau này đi lại cũng dễ dàng hơn. Phiền phức nên tránh không nên chạm mà".

Cảnh Thân ung dung vừa đi vừa đáp.

"Cảnh Quốc lịch sử nghìn năm thành lập. Đông Bắc là nơi tài nguyên dồi dào cho nên có không ít thế lực đến đây. Tuy nhiên chỉ có một vài tông phái được xem là thế lực lớn tại đây ví như Băng Sơn Tử các ngươi gặp lúc kia là một trong những trưởng lão của Quỷ Môn Cốc, một trong những tông phái lâu đời và quỷ dị của Cảnh Quốc".