Ngày hôm sau, khi tinh mơ sáng sớm Cảnh Thân chỉnh đốn lại y phục vừa mặc rồi thong dong bước ra khỏi cửa phòng. Khi đi hắn không quên nhìn lại thân thể Thu Hương một cái rồi nói.
"Đúng là tiểu mỹ nhân của Cảnh Quốc. Loại dục vọng như này quả thật khiến người khác không thể cầm lòng".
Cảnh Thân đứng nhìn một lúc khung cảnh bên ngoài. Khi thấy không có ai khác ngoài người của mình hắn liền ra hiệu cho hai thân cận tiến vào đưa Thu Hương đi.
"Đưa về đâu đây điện hạ".
Nhìn hai thanh niên mặc giáp đen trước mặt Cảnh Thân đánh giá qua một lần rồi bảo.
"Đưa về ... À cứ đưa nàng ta về phòng của mình trước. Có ai hỏi cứ nói là đêm qua bàn luận chuyện trò với người hầu của ta rồi ngủ quên. Nhớ, gọi người mặc lại y phục có nàng ta chỉnh chu ta không muốn người khác biết chuyện của ta. Mặc khác ta còn muốn thõa mãn thêm vài lần với nàng ta các ngươi tốt nhất là đừng dòm ngó đồ vật của ta. Nếu không hậu quả thế nào không cần bản điện hạ phải nói chứ".
Dứt câu hắn quay người rời đi. Khi đi không quên mang theo Thiết Chu Sa mà phụ vương hắn tặng, tay xòe quạt thư thái bước đi trong hoàng cung.
Đi được một đoạn hắn thấy đám người Tô Uyển Nhi đang đi về phía thư phòng của mình. Hắn liền nhanh chóng tiến lại hỏi.
"Các vị định đi đâu vậy. Ta có thể đi cùng không".
Khuôn mặt Tô Uyển Nhi nở một nụ cười thân thiện đáp.
"Quấy rầy ngài cũng đã lâu bọn ta dự định sẽ đi đâu đó một vài ngày sau đó quay về Thanh Vân Tông".
Trong lòng Cảnh Thân chợt nổi một tia hụt hẫng. Hắn còn chưa tận hưởng được khoái lạc xác thịt với Tô Uyển Nhi thì làm sao dễ dàng để nàng rời đi như vậy.
Khi hắn định mở miệng nói gì đó thì ở gần đó, nơi cách phòng hắn không xa phát ra một âm thanh A thảm thiết rồi dừng hẳn. Nhận thấy có điều bất an Cảnh Thân liền ra nhanh chóng phóng hóa thành một đạo tia chớp bay đến chỗ phát ra âm thanh. Theo sau là đám người Tô Uyển Nhi vì với nàng bản tính trời sinh tò mò thì không sao cưỡng lại. Bởi nếu không vì tò mò nàng cũng sẽ không đến vùng Đông Bắc này.
Khi đến nơi, trước mắt Cảnh Thân là hai thi thể cảnh quân thân mặc giáp phục màu đen. Nhận ra đây là hai thân tín của mình Cảnh Thân hai mắt nheo lại phát ra một tia khí tức rà soát xung quanh. Khi không phát hiện được gì hắn liền giận dữ quát.
"Vệ quân đâu".
Lập tức hơn trăm vệ quân thân mặc sắc phục màu trắng, tay cầm giáo nhọn thẳng hàng đi tới.
Nhìn thấy hai thi thể cảnh quân đang nằm dưới đất khuôn mặt đám vệ quân ai nấy cũng đều nổi lên một tia kinh hãi.
"Dám giết người trong hoàng cung sao". Một người trong số những vệ quân lên tiếng.
Đi đầu là một nam tử khuôn mặt có chút cứng cáp, thân mặc một bộ quân phục có phần khác biệt với những kẻ còn lại. Liếc nhìn thấy đám người Tô Uyển Nhi đi cùng Cảnh Thân hắn cũng không tò mò thêm, chỉ tiến lên ôm quyền nói.
"Thưa điện hạ, việc này cứ giao cho Đông Bộ xử lý".
"Tốt nhất là trước giờ tý đêm nay các ngươi mang xác kẻ gan dạ này đến trước mặt bản điện hạ. Ta muốn tận mắt xem thử gan giống với loại gan rồng gan phượng không mà dám đến hoàng cung Cảnh Quốc giết người. À, bắt sống cho bản điện hạ".
Nói rồi hắn giận dỗi rời đi mà quên mất đám người Tô Uyển Nhi vẫn còn đang ở đó.
"Ta tên Phục Thất, là Bộ chủ Đông Bộ, phụ trách việc an ninh toàn hoàng cung". Người đi đầu trong nhóm vệ quân lên tiếng nói.
"Ta tên Tô Thiện, đây là ca ca của ta Tô Nhân, còn đây muội muội ta Tô Uyển Nhi". Tô Thiện lên tiếng đáp.
Thấy Tô Thiện đột nhiên lên tiếng trả lời về thân phận của mình và Tô Nhân, Tô Uyển Nhi có chút giật mình nhưng rồi nàng cũng im lặng mà chỉ mĩm cười gật đầu một cái. Vì nàng biết nếu bản tính tò mò trời sinh của nàng không thể thay đổi thì bản tính phóng khoáng này của Tô Thiện cũng vậy. Bọn họ chơi cùng nhau từ bé, nếu nói về bối phận thì Tô Uyển Nhi đương nhiên cao hơn hai người họ, nhưng nàng vẫn luôn giữ một thái độ ôn hòa thân thiện đối xử. Hơn hết tuổi của nàng so với hai người Tô Thiện và Tô Nhân có phần nhỏ hơn nên việc Tô Thiện hắn nói nàng là muội muội cũng là việc dễ hiểu.