Chương 11: Dừng Chân Tửu Quán

Trò chuyện cùng Phục Thất một lúc nhóm người Tô Nhân cũng hiểu hơn về nội bộ hoàng thất. Tô Nhân càng có chút tò mò về Cảnh Thân, qua lời kể của Phục Thất và một số người hắn gặp được ở hoàng cung thì vị tam điện hạ này là một người hết sức kỳ lạ. Hắn ngoài việc tu luyện thì việc còn lại hắn quan tâm nhất chính là mỹ nhân. Có người nói, Cảnh Thân có sở thích rất kỳ lạ, phàm là mỹ nhân trong kinh thành nếu được hắn để mắt thì tuyệt không thoát khỏi hắn được. Nghe vậy Tô Nhân có chút lo sợ khi nhìn về Tô Uyển Nhi, hắn thấy ánh mắt Cảnh Thân khi nhìn Tô Uyển Nhi có chút kỳ lạ, nói đúng hơn là một ánh mắt của kẻ đê hèn. Nghĩ ngợi một lúc Tô Nhân đành phải tìm đủ lý do để thuyết phục cả đoàn rời đi càng sớm càng tốt vì sợ ở lâu trong hoàng cung sẽ xảy ra kịch biến.

"Chúng ta nên tiếp tục lên đường thôi. Đi thêm mấy hôm ở kinh thành sau đó thì quay về Thanh Vân Tông thôi. Ta cảm thấy nhớ sư phụ rồi". Tô Nhân nói.

"Huynh nhớ cha ta sao". Tô Uyển Nhi đáp.

Trải qua nhiều chuyện sinh tử bên nhau khoảng cách của nàng và hai người Tô Thiện, Tô Nhân cũng dần thu hẹp. Rào cản địa vị tông môn cũng dần bị mờ nhạt. Không biết từ lúc nào nàng cảm thấy được ấm áp gia đình đến từ hai người sư huynh này.

"Sư huynh. Cô nàng khó tính nhà ta gọi ta là sư huynh sao, Tô Thiện, Phỉ Thúy các người có nghe nhầm không". Tô Nhân đáp.

Nữ hầu tên Phỉ Thúy đứng cạnh Tô Uyển Nhi không nhịn được mà giơ lên tay che miệng cười đáp.

"Lúc trước chẳng phải Nhân đại ca muốn tiểu thư gọi như vậy sao".

"Ta vốn lớn tuổi hơn muội ấy mà". Tô Nhân đáp.

"Vậy thì sao chứ. Ta vẫn là đại tiểu thư của Thanh Vân Tông". Tô Uyển Nhi đáp.

"Được rồi, được rồi đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta đi". Tô Thiện đáp.

Dừng chân tại một tửu quán, cả nhóm gọi một phần mì, một phần thịt và một phần bánh hấp sau đó ung dung ngồi thưởng thích bữa trưa. Tại đây cả nhóm nghe được không ít thông tin về một thế lực mà trước đây bọn họ chưa từng được nghe.

"Ma Tộc"

Nói đến Ma Tộc ai nấy xung quanh cũng đều khiếp sợ thế lực từng đứng trên đỉnh đại lục này. Năm xưa, người đứng đầu ma tộc là Ma Vân. Sau do mâu thuẫn vì việc gì đó mà các thế lực liên kết lại tấn công Ma Tộc, khiến cho Ma Tộc dần biến mất khỏi đại lục. Gần đây tại vùng Đông Bắc xuất hiện một vị cường giả thần bí, khuôn mặt tuấn tú, thân mặc hắc bào. Nhiều người đồn đoán người này là người của Ma Tộc khi nhận ra công pháp Thất Sát Chưởng mà hắn thi triển khi đoạt mạng một cường giả của Quỷ Môn Cốc là Băng Sơn Tử.

"Băng Sơn Tử sao". Trong đầu cả nhóm người Tô Uyển Nhi đều có chút giận mình khi nghe đến cái tên này. Cái tên mà mấy ngày trước xem tí đã lấy mạng bọn họ.

Lắng tai nghe tiếp câu chuyện của đám người xung quanh họ biết được người này ra tay dứt khoát, hoàn toàn không có chút thời gian nào để Băng Sơn Tử phản kháng. Những người chứng kiến điều không khỏi khiếp sợ trước thực lực người này.

"Giết một Đấu Tông như Băng Sơn Tử chỉ trong một chưởng. Việc này chỉ có thể cường giả Tông Cảnh đỉnh phong hoặc Tôn Cảnh thực hiện. Nhưng nhìn khắp vùng Bắc vực này. Loại cường giả như Đấu Tôn Cảnh quả thật không đến ba người. Mà ba người này một khi xuất hiện chắc chắn người khác sẽ nhận ra". Tô Nhân nghĩ.

Một người gần đó lên tiếng nói.

"Ta nghe nói có người biết được thân phận người thần bí này".

"Là ai".

"Hộ pháp của Ma Tộc, Viên Tần.".

"Viên Tần". Hai từ ngắn ngọn nhưng đả kích không ít đến Tô Nhân. Hắn tuy chưa từng gặp người này, nhưng đối với người này hắn có một mối thù to tựa thái sơn vẫn chưa thể báo".