Tô Nhân siết chặt lòng bàn tay, miệng thì thào mấy câu gì đó trong khó chịu bực tức.
Nhìn thấy Tô Nhân có điểm khác thường, Tô Uyển Nhi quay sang hỏi.
"Này, huynh làm sao đấy. Bị trúng tà à".
Nghe thấy tiếng Tô Uyển Nhi gọi mình, Tô Nhân hoàn hồn trở lại, khuôn mặt dần lấy lại bình tĩnh sau đó thả lỏng người ra đáp với Uyển Nhi.
"Không. Ta chỉ hơi có chút hoài niệm thôi".
"Vậy thì tốt. Ta chỉ sợ huynh xảy ra việc gì. Nào Tô Thiện sư ca, người đi suốt đoạn đường với ta chỉ biết rong chơi mà thôi. Có thu hoạch gì không". Tô Uyển Nhi đáp.
Tô Thiện cười lên đắc ý, vẻ mặt tự tin đáp.
"Ta nghe được không ít thông tin về Đông Bắc này đấy. Chẳng hạn như nơi nào nhiều phường hát, phường thú, phường nghệ nhất ... Ta điều biết. Mà hơn nữa ....". Nói đến đây Tô Thiện vẻ mặt nghiêm trọng, hai mắt liếc nhìn xung quanh rồi cúi đầu gần hơn về phía hai người Tô Uyển Nhi và Tô Nhân khẽ đặt một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng rồi nói.
"Cảnh Vương đỗ bệnh rồi. Ta chỉ sợ thời gian tới Cảnh Quốc chắc chắn sẽ có tang lễ".
"Cảnh Vương sao. Vậy ngai vị hiện tại". Tô Uyển Nhi nói.
"Chắc là Cảnh Thân sẽ kế vị". Tô Nhân lạnh nhạt nói.
"Cảnh Thân sao. Nhưng hắn ta chỉ là tam điện hạ. Còn nhị điện hạ và thái tử gia thì sao". Tô Uyển Nhi đáp.
"Điểm đặc sắc chính là ở đây. Cho nên mới nói chuyến rong chơi này của ta thu hoạch tin tức không nhỏ. Do mấy tên trong hoàng cung, vài tên uống say rồi không kín miệng bàn tán với nhau cho nên ta mới biết. Sự thật, Cảnh Thân mới chính là thái tử gia của Cảnh Quốc. Nhưng vì mẫu thân của hắn thân phận là thiếp, cho nên ngai vị thái tử đành nhường lại cho người khác. Điểm kỳ lạ, là khi Cảnh Thân biết chuyện, hắn vẫn bình tĩnh và sống không chút thái độ hay ứng xử khác người gì".
"Vậy cho nên, thái tử gia đúng ra phải là Cảnh Thân. Nhưng sao Tô Nhân sư huynh biết được Cảnh Thân sẽ kế vị". Tô Uyển Nhi nói.
Tô Nhân đáp.
"Thật sự ta chỉ đoán được một ít về thân phận của hắn. Các người còn nhớ Phục Thất bộ chủ không. Tình cờ hôm trước, khi đi ngang hậu hoa viên ta cũng gặp được một người, chính là Hàn Phi. Hắn thân là thống lĩnh Cảnh Quốc nhưng lại ủ rủ ngồi uống rượu một mình. Thấy vậy ta bèn tiến lại chào hỏi. Một lúc sau khi biết được thân phận của ta hắn có chút khó chịu bực tức quát".
"Thanh Vân Tông các ngươi giữ Cổ Lệnh. Tên khốn kiếp Cảnh Thân kia thì giam giữ nữ nhân của ta. Mối thù này đợi bản thống lĩnh ngày sau sẽ trả đủ cho các ngươi. Một tên sói đói, một tên cáo đội lốt người, thái tử gia ơi thái tử gia. Ngươi vì nhẫn nhịn thời cơ đoạt ngôi mà chấp nhận an phận nhiều năm như vậy. Là bản thống lĩnh đã góp công góp sức giúp ngươi. Đến cuối cùng thì sao, một chữ nhân nghĩa ngươi cũng không biết. Đã vậy bản thống lĩnh cũng sẽ cho ngươi biết, dù ngươi có nắm hai bộ Đông Tây thì tình thế Cảnh Quốc vẫn sẽ xoay chuyển một lần nữa".
Nghe đến đây đám người Tô Thiện và Tô Uyển Nhi gật gù suy nghĩ, Tô Thiện thì nhanh miệng đáp.
"Tin tức của ta ấy vậy mà không nhiều bằng huynh ấy".
Tô Uyển Nhi khẽ lấy tay che miệng cười, cơn cười làm nàng xém chút rơi mất miếng thức ăn đang ăn trong miệng.
"Chúng ta nên về Thanh Vân Tông không". Tô Nhân nói.
"Ta còn muốn ngao du thêm vài hôm. Sẵn tiện xem Cảnh Vương tiếp theo của Cảnh Quốc là ai".