Cảnh Thân lẻ từng bước chân xuống một mật thất được giấu trong gian phòng, tay cầm một đóa sen tươi vẫn còn hương mùi hương ngào ngạt. Hắn chậm rãi tiến đến một nơi như nơi thờ bụng bài vị mà quỳ sạp xuống, giọng nói lạnh lùng từ từ thốt lên.
"Phụ .... Thân".
Trên bài vị được làm bằng đá có một dòng chữ được in hằng bốn tư Ngụy Trương, Ngụy Vương.
Nhìn tấm bài vị bằng đá trước mặt, Cảnh Thân hai mắt từ từ chuyển sang đỏ uẩn, hai tay cung kính đặt đóa hoa sen lên phía trước bàn thờ rồi nhìn sang tấm bài vị kế bên Ngụy Vương mà nói.
"Mẫu thân, Thân nhi lần này nhất định sẽ không làm hai người thất vọng. Con tu đạo nhiều năm như vậy cũng chỉ mong đến ngày này. Cái ngày mà có thể thay phụ thân đoạt lấy Cảnh Quốc, đoạt lấy thiên hạ. Lục quốc tranh hùng nay Thiệp và Chung đã thuần phục dưới con, chỉ chờ ngày tiến cung đoạt ngôi. Tên Cảnh Bân đáng ghét kia, hà nhi sớm đã chán ghét hắn đến cực điểm. Lần này đoạt thiên hạ, con sẽ dùng xác hắn tế vạn quân, dùng thê tử của hắn để bù đắp lại quãng thời gian ngày qua con đã chịu đựng. Tên Cảnh Vương kia hiện tại cũng đang đèn sắp cạn dầu, ngày Ngụy Quốc phục sinh không còn lâu nữa".
Nói xong, Cảnh Thân trầm ngâm hai mắt một lúc, thân thể hắn từ từ nhấc bỏng lên giữa căn phòng, xung quanh tỏa ra một làn khí kim sắc. Cùng lúc hắn lấy từ trong nạp giới ra một chiếc lọ có hình hài kỳ dị, bên trong chứa đựng vô số linh hồn đang kêu gào mà không chút do dự hít lấy toàn bộ chúng vào cơ thể. Thoáng chóc, thân thể Cảnh Thân tựa như một con hổ đen to lớn, giọng nói gầm vang khắp góc ngách căn phòng.
Bên dưới, hai thân ảnh hắc bào nhân không biết xuất hiện từ lúc nào, nhìn thấy Cảnh Thân liền chấp tay cung kính đáp.
"Tam điện hạ".
Nhìn hai thân ảnh hắc bào nhân bên dưới Cảnh Thân từ từ hạ thân hình xuống, chân đạp từ bước vào hư không rồi chạm hẳn xuống mặt đất khẽ cười đáp.
"Lục Tôn lão, Tứ Tôn lão".
Hai người Lục tôn lão và Tứ tôn lão chấp tay hành lễ với Cảnh Thân một lần nữa, sau đó người xưng Lục tôn lão mới nói.
"Thuộc hạ đã cho người tiến hành kế hoạch mà điện hạ giao phó. Hiện tại trên dưới Cảnh Quốc đã có hơn một nữa quân thần chấp nhận nghe lệnh của ngài. Duy chỉ còn một số cái tên ...."
Nói đến đây hai, người danh Lục tôn lão bỗng dừng lại một lúc. Nhìn sắc mặt Cảnh Thân vẫn ung dung không biến sắc, thấy vậy người còn lại mới tiếp lời nói.
"Là Hoành Gia, Trương Gia. Bọn họ nắm giữ không ít quân của Cảnh Quốc, hơn nữa quan hệ đối với một vài đại tông phái cỉa Cảnh Quốc cũng không tệ. Nếu như xung đột xảy ra, sợ rằng không ít cường giả sẽ đến tương trợ cho họ. Ngoài ra gần đây biểu hiện của Hàn Phi thống lĩnh cũng có chút không rõ ràng. Hôm trước bọn ta theo lời ngài đến tìm hắn, hắn biện lý do bị thương không tiếp. Cho rằng việc này có vấn đề nên bọn ta đã bí mật theo dõi. Một hôm, bọn ta phát hiện hắn đang say rượu ở hậu hoa viên đang nói chuyện gì đó với một người, sau điều tra mới biết người đó là người đi cùng nữ nhân mấy hôm trước ngài đưa vào cung, tên Tô Nhân".
Nghe đến đây Cảnh Thân có chút giật mình. Hắn mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó nhưng rồi lại thôi. Lúc này tâm trí của hắn bỗng nhớ về thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Uyển Nhi. Cái thân hình xinh đẹp gợi cảm đó không biết từ lúc nào đã in hằng vào trong tâm trí hắn. Nhưng lúc này, hắn không thể bận tâm quá nhiều vào việc sắc dục, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần thực hiện. Giã lại nếu cần, Thu Hương kia cũng đã đủ để đáp ứng hắn, chỉ là hiện tại nàng ta đã bị ai đưa đi và đang ở đâu thì hắn tạm thời cũng chưa biết được.