Trước mắt Tô Uyển Nhi xuất hiện một vuốt trao to lớn đánh về phía nàng. Sau đó là âm thanh gào xé của một con ma thú. Giây phút con vật có hình dạng như một con sư tử lớn với chiếc đầu có một chiếc sừng to lao đến nàng vội vận dụng toàn bộ linh khí trong người mà chống đỡ.
Vuốt trảo lao tới xé tan lớp phòng ngự, nàng cũng vì vậy mà văng ra một phía. Ngay sau đó hai con ma thú khác liền lao tới với chiếc hàm đầy sắc nhọn. Khi những chiếc răng sắc nhọn đó gần như chạm vào nàng thì một âm thanh thở dài nhẹ nhàng nhưng đầy uy áp từ phía sau vang tới.
Ngay sau đó đám ma thú trước mắt liền hóa thành bụi phấn. Từ phía đó một vết nứt không gian bị xé toạc ra, bên trong có vô số hắc vụ tràn ra bên ngoài. Từ bên trong một thiếu niên tuổi không quá hai mươi, thân mặc hắc có vài đường kẻ màu trắng, khuôn mặt tuấn tú động lòng người, chỉ sợ bất kỳ mỹ nhân nào trong thiên hạ khi thấy hắn cũng đều phải động lòng.
"Khí tức kẻ này mạnh thật". Tô Thiện tay ôm lòng ngực vội vàng bò lại phía Tô Uyển Nhi nói.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tô Nhân gần đó vội vàng đi lại chấp tay ôm quyền nói.
"Đa tạ bằng hữu đã ra tay cứu giúp. Đại ân này ngày sau Thanh Vân Tông bọn ta nhất định sẽ đền đáp".
"Thanh Vân Tông sao". Người thanh niên bước ra từ vết nứt không gian nói.
"Đây là đại tiểu thư của Thanh Vân Tông bọn ta. Không biết bằng hữu tên gọi là gì, để ngày mai bọn ta ghi nhớ báo ân". Tô Nhân nhìn về phía Tô Uyển Nhi rồi nhìn về phía người thanh niên kia đáp.
"Báo ân thì không cần. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Không cần phải bận lòng quá nhiều. Phía trước còn không ít ma thú. Các ngươi muốn đến Phong Khúc Thành thì nên đi đường vòng". Người thanh niên đáp.
Nói rồi hắn xoay người biến mất trước mặt đám người Tô Uyển Nhi.
Tô Uyển Nhi phút chóc không biết tại sao hai má ửng hồng, người nàng nóng lên, tim có chút đập nhanh không thốt thành lời.
"Tiểu thư, tiểu thư". Một hầu nữ lay lay người Tô Uyển Nhi nói.
"Tại sao ta cảm giác khí tức người này trong rất quen". Tô Thiện nói.
Tô Nhân cũng đồng ý gật đầu mặc dù thoáng qua hắn không nhớ được rằng cổ khí tức đáng sợ vừa nảy của người kia là từ đâu phát ra. Nhìn bóng lưng Tô Uyển Nhi hắn nói.
"Chúng ta đi thôi tiểu thư".
Đoạn đường đi vòng qua nơi này có chút xa xôi nhưng tránh được ít nguy hiểm. Đến một thôn nhỏ đám người Tô Uyển Nhi liền ghé vào một quán trà dự định ngồi lại đây để nghĩ chân một lúc.
"Tiểu nhị. Cho ta một bình trà nóng. Một vài món ăn nữa". Tô Nhân ngồi xuống đáp.
Tô Thiện nhìn sang đám ngựa rồi nói.
"Ta cho bọn chúng đi ăn chút cỏ đã".
Tô Nhân gật đầu. Một lúc sau trên bàn bọn họ đã đầy ấm những món ăn và trà nóng. Không nhịn được Tô Nhân liền cầm bát lên mà không ngại ăn uống điên cuồng.
"Tiểu nhị cho ta hỏi. Nơi này cách biên giới Ngư Linh Tộc còn bao xa".
Một âm thanh hỏi đường thì bàn gần đó vang lên. Đám người Tô Uyển Nhi không ai bảo ai đồng loạt im lặng mà lắng nghe. Bọn họ biết Ngư Linh Tộc mà đám người kia nói là nơi nào. Nơi đó là một vùng biển rộng lớn, chính giữa và xunh quanh có các hòn đảo lớn nhỏ. Những người sinh sống trên đây chính là Ngư Linh Tộc. Ngư Linh Tộc trời sinh dị biến, tu luyện hệ thủy. Tương truyền tại Ngư Linh Tộc từng xuất hiện một vị cường giả nghe nói chỉ cách Đế Cảnh một bậc.
"Loại cường giả này tồn tại quá mức thần bí. Khắp đại lục này chắc cũng chỉ có nơi đó xuất hiện". Tô Nhân nói.
"Nơi nào". Tô Uyển Nhi nói.
"Muốn biết sao. Muốn biết thành tâm một tí đi tiểu sư muội". Tô Nhân cười đáp.
Hất tách trà đang uống về phía Tô Nhân, Tô Uyển Nhi cười đáp.
"Ta thành tâm cho ngươi, tiểu tử thối".
Trong lúc đám người bọn họ đang vui đùa thì bầu không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống mức thấp nhất. Những tách trà vừa mới châm nóng hỏi trên bàn cũng nhanh chóng đóng một lớp băng mỏng. Không khí lạnh lẻo vô cùng đáng sợ.
Từ ngoài, một lão già toàn thân trắng như tuyết, tay cầm một cây gậy gỗ đi vào mĩm cười nói.
"Băng Sơn Tử ta có làm phiền chư vị dùng bữa không".
"Băng Sơn Tử, trưởng lão Băng Thiên Cốc". Một ít người ngồi gần đó lên tiếng khi nghe Băng Sơn Tử báo ra họ tên.
"Khà khà, ta đến đây cũng chỉ muốn mượn các người một vật, ai có cho ta mượn thì ta sẽ đi ngay. Không phiền đến các vị". Băng Sơn Tử nói.
"Vật gì". Một người lên tiếng hỏi.
Dứt câu, cơ thể của hắn bị Băng Sơn Tử hút lại, máu huyết của người này cứ vậy mà bị Băng Sơn Tử hút sạch vào một chiếc lọ. Một lúc sau, khi đã hút cạn máu huyết người này, Băng Sơn Tử liền vứt cái khô đã khô lại của tên đó xuống chân mà cười nói.
"Ta muốn, dòng máu tinh thuần".
"Đồ quái vật". Tô Nhân nói.
Khi định đứng lên đấu với Băng Sơn Tử thì hắn bị một tay ngăn lại. Nhìn qua thì thấy Tô Thiện. Dùng một tay cản Tô Nhân lại, tay còn lại ra hiệu cho đám người Tô Uyển Nhi rời đi.
"Tên đó là Đấu Tôn trung kỳ đấy".