Tin tức Long Nha xuất thế nhanh chóng đến tai đám người Thanh Vân Tông. Ngồi giữa đại điện, tay cầm một viên cờ màu trắng lên rồi đặt xuống, Tô Huyền nói.
"Long Nha xuất thế. Ta nhận được tin tức Cảnh Thân đã cho người đến Lương Tử để thu thập về rồi".
Đối diện Tô Huyền là một vị lão già tóc trắng, tay cầm một viên cờ đen. Viên cờ được đặt xuống cạnh viên cờ mà Tô Huyền vừa đặt sau đó lão già chậm rãi nói.
"Long Nha là vật gì. Có thể dễ dàng để đám người kém cỏi đó thu phục sau. Nhiều năm qua Cảnh Vương tốn không ít tâm tư, mời không biết bao nhiêu cao giai luyện dược về để luyện đan chế thuốc nâng cao thực lực cho đám hoàng thất. Tiểu tử Cảnh Thân đó theo ta biết cũng nhờ vậy mà bước chân vào cảnh giới Tông Cảnh. Tuy chỉ là một tên Tông Cảnh sơ kỳ, nhưng so ra thực lực với những kẻ cùng cấp độ vẫn cao hơn một phần".
"Theo ý của lão tổ ....". Tô Huyền đáp.
"Cứ để bọn chúng đi. Âm mưu thôn tính của Cảnh Quốc đâu phải ngày một ngày hai. Trong tay Cảnh Vương sợ rằng đang giữ ba mãnh Cổ Lệnh. Một mãnh chúng ta giao trả, một mãnh do hoàng thất cất giữ, mãnh còn lại có thể Phần Minh Tông đã giao nó ra".
"Phần Minh Tông sao. Tuy nói Phần Minh Tông không phải thế lực quá lớn ở Cảnh Quốc hay Bắc Vực nhưng cũng là một trong nhiều thế lực lâu đời tại đây. Nội tình chắc chắn không thua kém chúng ta. Tại sao lại chấp nhận nhượng bộ với hoàng thất Cảnh Quốc chứ". Tô Huyền đáp.
"Ngươi mau quên thật, còn nhớ năm năm trước không. Cảnh Bân kết hôn với đại tiểu thư Phần Minh Tông. Lúc đó đây được xem là hôn lễ long trọng nhất lúc bấy giờ. Hoàng thất xuất ra không biết bao nhiêu là bảo vật để làm quà cưới, còn về Phần Minh Tông ....".
Nói đến đây lão tổ Thanh Vân Tông bỗng dưng ngưng lại, tay cầm một viên cờ bắn về phía xa trong một bụi trúc cách đó vài chục trượng mà quát.
"Kẻ nào".
Từ bên trong bụi trúc, một nữ nhi tuổi tầm hai mươi, mái tóc đen dài óng ánh, vẻ đẹp tựa như trăng rằm kiêu sa, thu hút ánh nhìn của người khác vô cùng. Vừa bước ra từ bụi trúc vừa xoa xoa phần đầu bị viên cờ từ lão tổ đánh trúng, nữ nhi nhẹ nhàng mếu máo nói.
"Lão tổ, là con mà".
"Uyển Nhi, sao con lại núp ló trong đó chứ". Tô Huyền nói.
"Phụ thân. Con đến đây tìm người mà. Có biết người đang cùng lão tổ đánh cờ đâu. Tò mò một tí nên con ẩn vào bụi trúc nghe thử. Mà hai người đang nói việc liên hôn gì vậy. Có phải cho con không". Tô Uyển Nhi đáp.
"Tìm ta". Tô Huyền đáp.
Đối với đứa con gái này Tô Huyền tuy ngoài mặt có chút bình dị công bằng nhưng bên trong hết mực cưng chiều. Tô Huyền có ba nhi tử, hai trai một nữ. Do là nữ út trong nhà nên Tô Uyển Nhi hết lòng được phụ thân và hai vị ca ca yêu thương. Năm Tô Uyển Nhi lên mười tuổi, trong một lần đùa nghịch với một con gấu thuộc nhóm ma thú tam giai, vì không may nên bị thương ở phần chân. Ngay khi biết chuyện Tô Huyền đã giận dữ trúc cơn thịnh nộ lên toàn bộ dãi núi đó, khiến cho không ít ma thú ở đó đến tận bây giờ khi nghe đến hai ba từ Tô Uyển Nhi đều không kịp tránh né mà chạy đi vì sợ bị liên lụy.
Tô Uyển Nhi tính tình tăng động, rất thích nghịch ngợm. Không chỉ vì được Tô Huyền cưng chiều, mà những trưởng bối trong Thanh Vân Tông và cả mẫu thân nàng cũng hết mực yêu chiều. Năm nàng lên mười lăm tuổi, có không ít thế lực lớn nhỏ trong Khâu Thành và vùng Tây Bắc đến cầu thân nhưng đều bị nàng từ chối. Việc này cũng khiến Thanh Vân Tông đắc tội không ít thế lực nhưng Tô Huyền đều không quan tâm. Hết thảy đều vì đứa con gái bảo bối này của ông ta.
"Con muốn ra vùng Đông Bắc một thời gian". Tô Uyển Nhi ngượng ngùng, hai mắt ánh lên một tia cầu xin nói với Tô Huyền.
"Lại tìm thấy điểm vui chơi nào mới đấy à". Lão tổ Thanh Vân Tông ngồi đó lên tiếng.
Tô Uyển Nhi nghe lão tổ lên tiếng liền vội chạy lại đứng phía sau mà nịnh nọt xoa bóp lên hai bờ vai của ông, miệng liên tục nói.
"Lão tổ, người nói giúp con với phụ thân đi. Lần này con đi sẽ không gây chuyện đâu mà".
Tô Huyền và lão tổ đồng loạt lắc đầu. Tô Huyền cũng không biết phải nói sao với đứa con gái bảo bối này. Hiện tại tình hình khu vực Khâu Thành và Tây Bắc vô cùng hoảng loạn. Không phải lão không muốn cho nàng đi, mà là nếu đi ngay lúc này Thanh Vân Tông phải xuất ra không ít cường giả để bảo vệ cô. Nếu như vậy lực lượng bảo vệ Thanh Vân Tông sợ rằng không đủ.
Hiểu được tâm tư của Tô Huyền, lão tổ cũng bắc đắc dĩ lên tiếng.
"Được rồi. Tô Nhân, Tô Thiện sẽ đi cùng con. Dẫn theo một ít tô tì là được".
Dứt câu, lão tổ nhìn vẻ mặt hí hửng vui mừng của Tô Uyển Nhi mà lắc đầu cười khô. Lão lấy trong nạp giới ra một mãnh ngọc màu trắng đưa về phía Uyển Nhi nói.
"Nếu có bất trắc gì thì con hãy bóp nát vật này. Ta sẽ đến ngay".