Quay trở lên kinh thành Cảnh Quốc, Hàn Phi khuôn mặt bực tức liên tục trúc giận lại đồ đạc gần đó. Hắn ta ném không biết bao nhiêu là tách trà, ấm trà xuống đất. Vừa ném hắn vừa tức giận quát.
"Một đám thất phu đó cũng dám lên giọng uy hiếp bản thống lĩnh. Nếu không vì kiên kị lão già bên trong Thanh Vân Tông kia ta đã sớm san bằng cái tông môn nhỏ bé này rồi".
Từ bên ngoài một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại phát ra nói.
"Hàn thống lĩnh vì sao lại tức giận đến vậy".
Nhìn thanh niên tuấn tú vừa bước vào phòng mình, Hàn Tín liền đứng bật dậy ôm quyền nói.
"Tam điện hạ".
Người được gọi là tam điện hạ kia chỉ nở một nụ cười đáp lại Hàn Tín rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, tay mở cánh quạt trên tay mà nhìn ngắm nói.
"Đây là Thiết Chu Sa do phụ hoàng ban tặng ta khi ta tham gia chinh phạt Thịnh Quốc. Năm đó cường giả Thịnh Quốc nhiều như mây, như cao nhất cũng chỉ có vài kẻ là Tông Cảnh đỉnh phong. Thực lực này so với Cảnh Quốc ta thì không đáng nhắc đến. Nhưng mãi hơn chục năm giằng co, vẫn không thể phân thắng bại. Chưa nói đến các thế lực lân cận như Phù Quốc, Sở Quốc hay các tông phái lâu năm vẫn đang nhìn ngó Cảnh Quốc ta. Hiện tại Cảnh Quốc rất cần một người tài trí hơn người, tâm tịnh khí tịnh mà giúp phụ hoàng ta chăm lo cho việc binh biến. Ngài nóng nảy như thế này, chẳng phải khác gì đám thất phu Thanh Vân Tông kia".
Hàn Tín hai tay có chút run lên. Trước mắt hắn đây không chỉ là tam điện hạ của Cảnh Quốc mà là còn là người có tu vi và thiên phú tu luyện cao nhất Cảnh Quốc hiện tại. Tương lai rất có thể sẽ là người thừa kế ngai vị của Cảnh Vương. Tuy nói người này tuổi đời còn trẻ, nhưng thực lực so với những kẻ quanh năm chinh chiến như hắn còn cao hơn một bậc. Ngước nhìn chàng thanh niên trước mặt Hàn Tín cúi người ôm quyền đáp.
"Thuộc hạ biết lỗi. Không biết lần này tam điện hạ đến là có việc gì căn dặn".
"Phía Nam Cảnh Quốc có một ngọn núi tên Lương Tử. Ta nghe nói tương truyền viễn cổ nghìn năm trước từng xuất hiện hai mươi vị cường giả bước chân vào cảnh giới Đế Cảnh. Sau đó không biết vì cớ gì hầu hết bọn họ đều vẫn lạc. Linh hồn của họ được một người thôn phệ hấp thu từ đó bước vào cảnh giới Đế Cảnh Đại Viên Mãn. Sau đó cũng không biết người này đi về đâu. Truyền thuyết chỉ nói rằng, xương và một phần máu huyết của những vị Đế Cảnh vẫn lạc này được người kia tu luyện hóa thành những vật chí dương chí âm có thể thay đổi trời đất này. Mà một trong số chúng hiện đang ở Lương Tử kia".
"Thuộc hạ sẽ cho người đến đó tìm tung tích vật đó về cho tam điện hạ. Không biết vật đó có tên và đặc điểm gì thưa điện hạ". Hàn Phi ôm đáp.
"Long .... Nha".
Hai từ Long Nha được tam điện hạ nhẹ nhàng thốt lên nhưng đã đánh vào tai và tâm trí của Hàn Phi không ít sự kinh hãi. Hắn tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Long Nha nhưng với một kẻ quanh năm đao kiếm chiến trường như hắn thì một vật như thượng kiếm Long Nha hắn cũng đã từng được nghe qua rồi. Long Nha là một trong những cổ vật mà vị cường giả đỉnh cao đại lục năm xưa để lại cho nhân loại. Tương truyền Long Nha có thể chém đứt không gian, mở ra thông đạo một cách dễ dàng. Ngoài ra người sở hữu Long Nha nếu tu luyện hệ hỏa thì cực kỳ có lợi.
"Vâng. Thuộc hạ sẽ cho người thu xếp". Hàn Phi nói.
Nói xong tam điện hạ Cảnh Quốc đứng dậy. Tay để lại một mãnh giấy trên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Khi bóng lưng của người kia rời đi một đoạn xa Hàn Phi mới tiến lại nhìn mãnh giấy ghi hai chữ Thu Hoa trên bàn mà lòng khó chịu dâng lên cuồn cuộn.
Thu Hoa tuy không phải nữ tử xuất chúng, nhưng về phần vẻ đẹp giản dị thanh cao thì ở Cảnh Quốc này hiếm ai so bì được với nàng. Hàn Phi cũng là một lần tình cờ biết đến nàng khi tham gia Du Xuân ở Cảnh Quốc. Cũng không biết từ khi nào mà Hàn Phi đem lòng yêu mến Thu Hoa dù biết nàng là một nữ tử bán nghệ phường hát. Lần này tam điện hạ đích thân yêu cầu Thu Hoa đến phục vụ hắn trong đêm nay khiến cho trong lòng Hàn Phi không khỏi khó chịu ray rức. Kèm thêm việc vừa bị đám người Thanh Vân Tông vũ nhục đe dạo. Cơn nóng giận của Hàn Phi nhanh chóng phát ra, đấu khí xung quanh lan ra thiêu đốt toàn bộ bàn ghế trong phòng. Cầm chặt mãnh giấy trên tay hắn khẽ nói.
"Cảnh Thân, Cảnh điện hạ. Bản thống lĩnh nhất định sẽ nhớ việc này".