Chương 2: Nhận Cổ Lệnh

Tại một tòa đại điện rộng lớn, xung quanh có vô số người đang ngồi. Bầu không khí bên trong đang dần căng thẳng đến mức có thể đè chết một người bình thường. Không khó để nhìn ra trong số người ngồi ở đây có không ít cường giả của Cảnh Quốc. Một người đàn ông to cao trong số những ngồi bên dưới không chịu thêm được nữa bèn đứng dậy hai tay ôm quyền cung kính nói với một lão già tóc trắng đang ngồi phía trên.

"Tô Huyền tông chủ. Chuyện của Khâu Thành cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Càng không phải chuyện nhất thời. Cách đây chục năm tên Bạch Nhan đã một lần đến. Sau tuy không thành nhưng vẫn lấy đi sinh mạng hàng trăm người của Khâu Thành. Lần này Bạch Khiết đến, Khâu Thành chủ Tần Bạch Đương cũng vong mạng dưới tay hắn. Theo ta thấy, Cổ Lệnh vẫn nên đưa đến chỗ đế đô mà cất giữ một thể. Các vị thấy ta nói có đúng không".

Người tên Tô Huyền đứng dậy hai mắt liếc nhìn một gã trung niên nam tử mặc hắc bào ngồi cạnh rồi phất tay đáp lời người kia.

"Hàn đại thống lĩnh có tâm tư lo cho Cổ Lệnh là việc hết sức đáng quý. Nhưng các vị cũng biết Cổ Lệnh là vật được các Cổ Đế truyền thừa lại từ thời viễn cổ. Nguồn gốc của nó tuy ta không biết nhiều. Nhưng chí ít, theo hiểu biết của ta thì Cổ Lệnh là thứ có thể giúp con người ta thống nhất tam giới tứ châu".

Người được gọi là Hàn đại thống lĩnh nhanh chóng xoay người về phía những người đang ngồi bên dưới hai tay dang rộng về hai phía nói.

"Các vị cũng biết Cảnh Quốc tuy chỉ là một quốc gia nhỏ trên đại lục rộng lớn này. Hàn Phi ta cũng không phải nhân vật to lớn nào. Nay ta theo lệnh thiên triều mà đến đây bàn chuyện đại sự. Ý chỉ muốn thiên hạ được thái bình, trăm dân ấm no, giang sơ lục cõi thống nhất về một hướng".

Một số người bên dưới biết được một chút ẩn tình của Cảnh Quốc liền thì thầm nói.

"Cảnh Quốc sớm đã thuần phục Thiên Tộc. Ta chỉ sợ lần này là ý của tên Thiên Sơn Tử kia".

Hai người trung niên ngồi cạnh Tô Huyền lần này cũng quyết định  lên tiếng. Hai người đồng lượt đứng dậy, lấy từ bên trong nạp giới ra một chiếc hộp gỗ to bằng bàn tay. Bên trong chiếc hộp xuất hiện hai mãnh lệnh bài màu đen có điêu khắc hình một chiếc đầu rồng màu vàng. Nhìn thấy hai mãnh lệnh bài xuất hiện trước mắt, đám người bên dưới lần lượt không tự chủ mà đứng rạp dậy hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai mãnh lệnh bài mà không khỏi thèm thuồn nói.

"Cổ .... Cổ Lệnh trong truyền thuyết sao".

Nhìn thấy nét mặt thèm thuồng của đám người bên dưới hai người trung niên nhìn sang Tô Huyền. Sau khi nhận được ánh mắt và cái gật đầu ngầm đồng ý của Tô Huyền hai người liền nhanh chóng đóng lại hai hộp gỗ sau đó ôn tồn nói.

"Cổ Lệnh tượng trưng cho điều gì chắc các vị dưới đây điều biết. Thanh Vân Tông ta ở Cảnh Quốc này cũng được xem là một phương thế lực. Tuy nói Thanh Vân Tông ôn hòa trung lập, ít giao thiệp với bằng hữu bên ngoài. Nhưng không phải vì thế mà trở thành quả hồng mềm để ai cũng có thể chà đạp. Nói đến Cổ Lệnh, thứ này cũng là vật được các đời tông chủ Thanh Vân Tông truyền lại. Còn về việc mãnh còn lại kia là từ Khâu Thành chủ Tần Bạch Đương đưa cho ta từ trước, nay ta giao nó lại cho Hàn thống lĩnh, bởi nó vốn cũng là vật của Cảnh Quốc. Mong Hàn thống lĩnh sau khi về hãy chuyển lời của Thanh Vân Tông đến với Cảnh Vương rằng. Làm người nên biết đủ vẫn tốt hơn".

"Tô Trạch lời này là ngươi đang uy hiếp sao". Hàn Tín dùng nữa mắt liếc nhìn trung niên nam tử đứng cạnh Tô Huyền mà nói.

Cười lên một tiếng sau đó vị trung niên nam tử tên Tô Trạch đứng cạnh Tô Huyền lên tiếng đáp.

"Có những lời nghe hiểu là được rồi không nhất thiết phải nói ra".

Hàn Tín tỏ vẻ giận dữ, hai mắt liếc nhìn ba người Thanh Vân Tông một cái rồi đùng đùng bỏ đi. Khi đi hắn cầm chặt thanh cự đao trong tay. Sự tức giận lộ rõ trên khuôn mặt của hắn. Hắn chỉ tức là lúc đó không có cơ hội mà một bổ giết chết tên Tô Trạch kia.

"Đợi ngày sau bản thống lĩnh sẽ san bằng cái Thanh Vân Tông nhỏ bé của các ngươi". Hàn Tín khẽ nói".