Chương 1: Biến Sự Khâu Thành

Mây trời cuồn cuồn tạo thành một cơn sóng cao gần nghìn trường phủ kín bầu trời Khâi Thành như báo hiệu một hung tin chuẩn bị đổ xuống nơi đây. Trong sự hoang mang của hầu hết người dân Khâu Thành vẫn còn đâu đó một nét mặt điềm tĩnh, cứng cỏi đến lạ thường. Không ai hết, bởi nếu ông ta không kiên cường hơn người, Khâu Thành từ nhiều năm trước có lẽ đã trở thành một đám phế tích mà ngay cả một ngọn cỏ cũng không thể mọc nổi tại nơi này.

Giữ trên khuôn mặt một sắc thái lạnh lùng vô độ, một sự bình tĩnh cứng cỏi, từ bên dưới cổng lớn Khâu Thành, một trung niên nam tử tuổi ước chừng tứ tuần, thân mặc một bộ lam y tay cầm một thanh kiếm dài ung dung nhìn lên bầu trời dị biến mà ôm quyền nói.

"Tại hạ, Tần Bạch Đương thành chủ Khâu Thành không biết cao nhân đến Khâu Thành này có việc gì chỉ giáo".

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng có phần sắc bén của Tần Bạch Đương vang lên giữa cổng lớn Khâu Thành nhanh chóng gây nên sự chú ý của người dân xung quanh. Từng người một rồi nhanh chóng biến thành từng đoàn người vây lấy sau lưng Tần Bạch Đương như bấu lấy một tia hy vọng gì đó.

Một lúc sau, từ hai bên Tần Bạch Đương, hai nhóm khoảng chừng trăm người thân mặc giáp sắc tay cầm giáo nhọn nhanh chóng chạy đến xếp thành hai hàng hai bên Tần Bạch Đương với khí thế kinh thiên. Một số người đứng cạnh đó có chút hiểu biết về hai nhóm người này liền nói.

"Những người này không phải là Khâu Vệ của Khâu Thành sau. Tập hợp đông đảo như thế này sợ rằng lần này Khâu Thành đúng là sẽ gặp họa lớn. Lúc nảy khi bầu trời dị biến một số kẻ hoảng hốt bảo rằng Khâu Thành sắp tàn rụi ta còn không tin, nhưng bây giờ có lẽ lời kẻ kia không sai".

Trên bầu trời, mây đen hình thành một vuốt trảo khổng lồ. Bên trong vuốt trảo xuất hiện một thanh niên thân mặc hắc bào đang ngồi chính giữa vân trảo. Nhìn thấy Tần Bạch Đương bên dưới cùng vô số Khâu Vệ, người này liền khẽ nở một nụ cười gian xảo trên mặt nói.

"Bản tọa chỉ muốn đến giúp Khâu Thành chủ một việc. Cũng xem như giúp lấy toàn bộ dân làng của Khâu Thành giữ được một mạng bình an. Không biết ý của Khâu Thành chủ thế nào".

Tần Bạch Đương tay vẫn cầm chặt thanh kiếm, hai mắt sắc nhọn nhìn về phía người thanh niên bên trên mà nhẹ nhàng trả lời.

"Khâu mổ không biết ý của các hạ đây là gì".

"Cổ Lệnh mà Khâu Thành chủ đang giữ đây là một vật chứa đựng tai ương. Có thể nói vật này chỉ mang lại chết chóc và tai họa, thay vì để Khâu thành chủ cùng vô số bá tánh ở đây phải thiệt mạng vì nó thì hãy đưa nó cho Bạch Khiết ta. Ta sẽ thay Khâu Thành đón một lần tai kiếp này".

Lời nói vừa có phần uy hiếp vừa có phần nhân đạo giả tạo này của người tên Bạch Khiết kia gây ra một sự phẫn nộ vô cùng lớn trong lòng Tần Bạch Đương nhưng ông nhanh chóng kiềm lấy lửa giận trong lòng nhanh chóng lấy lại cảm xúc bình thường mà nghiêm nghị nói.

"Thứ mà Bạch Khiết tiểu hữu muốn thật sự Tần mổ không có. Thật sự xin lỗi vì đã làm phí công một lần đến Khâu Thành của Bạch hữu đây".

Bạch Khiết tay cầm hai viên ngọc lớn màu đen vừa xoay nghịch trong lòng bàn tay vừa mĩm cười trước câu trả lời của Tần Bạch Đương. Hắn biết đây cũng chỉ là một trong những câu trả lời ngụy tạo để đối phó với hắn của Tần Bạch Đương. Đối với người khác có lẽ sẽ không rõ về người này nhưng đối với hắn Tần Bạch Đương là một kẽ khiến hắn vô cùng chán ghét. Sự chán ghét đó lớn đến nỗi hắn chỉ muốn trong một ý niệm có thể tự tay giết hết toàn bộ những kẻ họ Tần trong thiên hạ này một lần. Một tên ngụy quân tử, một tên xảo quân. Nghĩ rồi, Bạch Khiết hai mắt nhìn xuống bên dưới người dân Khâu Thành quả thật hôm nay hắn đến đây là có ý đồ. Nhưng cuối cùng nếu có thể lấy được đồ hắn muốn mà không phải thương tổn đến ai mới là kết quả thật sự mà hắn muốn thấy. Nhìn Tần Bạch Đương như một kẻ trung kiên đang đứng trước cơn sóng dữ bên dưới trong lòng Bạch Khiết nổi lên một tia kinh thường, hắn nói.

"Nếu Khâu Thành chủ đã nói không có thì Bạch Khiết ta cũng không có ý day dưa làm khó ngài. Chỉ là, ta phụng lệnh đến đây để giúp Khâu Thành tránh một kiếp đổ máu, nếu không thể tránh được một kiếp này. Vậy chỉ đành tạo cho Khâu Thành một kiếp huyết tẩy vậy".

Dứt câu, Bạch Khiết vận động đấu khí hai bên bàn tay, xoay đều hắc vân tạo thành hàng trăm mũi giáo chỉ thẳng về phía bên dưới Khâu Thành mà nói.

"Đi".

Sau câu nói ra lệnh của Bạch Khiết, hàng trăm hắc giáo được tạo từ hắc vân nhanh chóng lao thẳng về phía đám người Khâu Thành bên dưới. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, phía bên dưới cổng lớn Khâu Thành đã máu chảy khắp đường, xác người nằm la liệt tứ hướng. Nhìn thấy một màn tan thương như vậy trước mắt, trong lòng Tần Bạch Đương nổi lên từng tràn sát khí, ông ta nhanh chóng vận dụng toàn bộ đấu khí bên trong cơ thể, một hỏa khí vây lấy toàn bộ thân thể ông ta, chân đạp vào một bức tường cạnh đó mà vung kiếm lau nhanh về phía Bạch Khiết quát.

"Tiểu tử ngươi đừng ép người quá đáng".

"Chỉ là nếu giữ một tia hơi tàn của lão mà thôi". Bạch Khiết nói.

Hắn xoay người né đi một đòn công kích từ Tần Bạch Đường, ngón tay cong lại rồi bắn ra một hắc khí nhỏ như viên bi đâm xuyên qua ngực Tần Bạch Đương.

Tần Bạch Đương bị một đòn ám khí của Bạch Khiết đánh trúng, thân hình liền không thể tự chủ mà đứng vững, nhưng lão vẫn cố giữ lại thăng bằng, tay ôm lòng ngực bị bắn xuyên giọng cười gượng gạo nói.

"Tần mổ ta nhiều năm chinh chiến, một đời quang minh lỗi lạc, không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử. Hôm nay chết trong tay một tên Tông cảnh sơ kỳ hóa có phải chuyện cười trong thiên hạ".

Bạch Khiết khuôn mặt nhạt nhèo không đáp lại Tần Bạch Đương chân tiến từng bước trên không tiến lại Tần Bạch Đương giơ tay bóp lấy cổ lão mà gằng giọng nói.

"Quang minh lỗi lạc sao. Không biết là do Khâu thành chủ đây cao tuổi rồi nên có những việc ngài quên mất, hay do ông đã gây ra không ít việc xấu nên quên mất đi việc huyết tẩy Hồn Tộc ta năm đó".

Tần Bạch Đương hai mắt mở to hết cỡ nhìn Bạch Khiết giọng thì thào nói.

"Ngươi, ngươi là người của Ma Tộc sao".

"Đúng". Dứt câu Bạch Khiết nhẹ nhàng lật tay sang một bên, cổ của Tần Bạch Đương cũng theo đó mà phát ra một tiếng rắc rồi nằm nghiêng qua một bên. Sau đó hắn đưa tay vào người của Tần Bạch Đương ý muốn tìm lấy Cổ Lệnh mà hắn muốn nhưng không thấy. Sau một hồi kiểm tra khắp người và nạp giới của Tần Bạch Đương cũng không phát hiện ra Cổ Lệnh hắn bực tức vứt xác Tần Bạch Đương xuống bên dưới cổng Khâu Thành. Ngay sau đó vận dụng hắc vân xung quanh tạo thành hàng nghìn mũi giáo mà điên cuồng lao xuống bên dưới Khâu Thành mà chém giết.