Chương 9: Tô Thanh Ngâm

Diệp Kinh Trần không để ý khoát khoát tay, nói:

- Ta biết! Nàng cứ lên trên giường, nằm xuống đi!

Liễu Cẩn Đình nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần một chút, trên mặt hơi nóng rát, hiện lên một áng mây hồng, chuẩn bị ngoan ngoãn nằm dài trên giường.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, thanh âm ưu nhã vang vào khuê phòng Liễu Cẩn Đình:

- Cẩn Nhi, con vậy mà mang theo nam nhân tiến vào khuê phòng, đây là bạn trai của con sao?

Diệp Kinh Trần cùng Liễu Cẩn Đình nhìn sang. Tiếng nói vừa dứt thì một bóng người đi vào.

Bước vào là một vị mỹ nhân mặc cung trang, đang đứng yên nhìn hai người

Nàng có mái tóc đen như thác, lông mày cong cong, một đôi mắt sáng vô cùng ưu nhã không màng danh lợi, mặt trái xoan trong suốt đẹp như hoa như ngọc, dáng người tuyệt mỹ, khí chất trang nhã.

So với Liễu Cẩn Đình, vị mỹ nhân mặc cung trang này càng nhiều hơn một cỗ thành thục mỹ lệ.

- Sư phụ.

Liễu Cẩn Đình e lệ cúi đầu.

Mỹ nhân đi vào chính là sư phụ của Liễu Cẩn Đình, Bảo Dược các Các chủ, Tô Thanh Ngâm.

Mang theo nam nhân tiến vào khuê phòng, lại bị sư phụ vừa vặn nhìn thấy, Liễu Cẩn Đình xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào.

Tư thái ngượng ngùng của nàng rơi vào trong mắt sư phụ nàng, trêu đến Tô Thanh Ngâm khóe miệng hơi vểnh, lộ ra một nụ cười như có như không.

Diệp Kinh Trần cũng quan sát, đánh giá Tô Thanh Ngâm một chút, danh tự của nữ nhân này, kiếp trước hắn nghe nói qua nhiều lắm.

Tại toàn bộ Vân Tượng thành, người trong tương lai có thành tựu cao nhất, chính là Tô Thanh Ngâm.

Trong tương lai, danh tiếng của nàng danh chấn đại lục, vô số thiên kiêu tuấn kiệt chạy theo như vịt, chỉ vì muốn gặp mặt nàng một lần.

Thành tựu của nàng, không phải trên võ đạo, mà là trên đan đạo!

Cho dù là ai cũng không biết, tại trong một thành thị bé nhỏ như Vân Tượng thành này, Tô Thanh Ngâm, tuổi tác không đến hai mươi lăm tuổi, nhưng đã là một vị lục tinh luyện đan sư!

Đây là thiên tài mà bất kỳ đại thế lực nào trên đại lục cũng không thể bồi dưỡng ra được, nàng chính là tuyệt đại Đan Vương!

- Cẩn Nhi, còn không giới thiệu cho vi sư một chút, nam bằng hữu của con là người nào a?

Tô Thanh Ngâm trêu đùa.

Liễu Cẩn Đình trừng Diệp Kinh Trần một chút, chạy chậm đến Tô Thanh Ngâm bên người,dịu dàng nói:

- Sư phụ, hắn không phải bạn trai của con, hắn là đến chữa bệnh cho con á.

- Chữa bệnh?

Tô Thanh Ngâm kinh dị nói:

- Hắn có biện pháp trị liệu vấn đề trên thân thể con?

Bệnh tình xảy ra trên thân thể Liễu Cẩn Đình ngay cả nàng cũng đều vô kế khả thi.

Liễu Cẩn Đình cúi đầu xuống, sắc mặt ửng đỏ, yếu ớt nói ra:

- Hắn nói xoa xoa mấy cái là khỏi...

Nghe thấy vậy, Tô Thanh Ngâm lập tức nhăn hai hàng lông mày lại, ánh mắt giống như mũi tên, bắn về phía Diệp Kinh Trần.

Đối mặt với ánh mắt của Tô Thanh Ngân,, sắc mặt Diệp Kinh Trần vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không sợ chút nào.

- Nếu như ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của Cẩn Nhi, ta khuyên ngươi nên lập tức rời đi.

Tô Thanh Ngâm đạm mạc mở miệng.

Diệp Kinh Trần khoát khoát tay, cười nói:

- Tô Các chủ, ta là Diệp gia Diệp Kinh Trần, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, để cho ta trị liệu cho Liễu tiểu thư một chút, kết quả thì đêm nay ngài và tiểu thư sẽ biết.

Tô Thanh Ngâm mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Kinh Trần, không ngờ tên tiểu gia hỏa này lại rất bình tĩnh nha.

Nghĩ nghĩ, Tô Thanh Ngâm gật đầu, nói:

- Tốt! Ta đồng ý để ngươi trị liệu cho Cẩn Nhi! Nếu như ngươi trị liệu không tốt , ngày mai ta liền đi thẳng tới Diệp gia, tự mình lấy lấy cái đầu trên cổ người!

- Ngươi trị liệu cho Cẩn Nhi đi, ta ở bên cạnh nhìn xem.

Tô Thanh Ngâm nói.

Diệp Kinh Trần tảng lờ đi sự uy hiếp của nàng, mỉm cười gật đầu đồng ý.

Liễu Cẩn Đình ngượng ngùng, đi đến chỗ chiếc giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Một thân thể uyển chuyển liền hiện ra trước mặt Diệp Kinh Trần.

Mặc dù nàng đang mặc quần áo, nhưng vẫn không thể che giấu được thân hình mỹ lệ của Liễu Cẩn Đình.

Diệp Kinh Trần đưa tay ra, Liễu Cẩn Đình thân thể run nhè nhẹ, nhắm mắt lại.

Nhẹ nhàng xốc áo trắng lên, liền xuất hiện vùng bụng trắng nõn non mịn, mềm mại, ngay trước mặt Diệp Kinh Trần.

Cái rốn tiểu xảo kia bởi vì Liễu Cẩn Đình đang khẩn trương, theo nhịp hô hấp hơi vội vàng mà không ngừng nhảy lên, mười phần hấp dẫn.

Diệp Kinh Trần đưa ra bàn tay ấm áp, bao trùm lên vùng bụng dưới, bắt đầu cử động nhẹ nhàng.

Đây là một môn thủ pháp xoa bóp được ghi chép tại mục Phụ Trợ trong Thái Cổ Kiếm Đế Quyết, Diệp Kinh Trần đã đọc qua cái thủ pháp này, thủ pháp này thật giống như vì trị liệu chứng bệnh của Liễu Cẩn Đình mà sáng tạo ra vậy.

- A…!

Liễu Cẩn Đình than nhẹ một tiếng, nàng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật cùng một người nam nhân như thế.

Mà người nam nhân này vẫn là vừa mới gặp mặt lần đầu tiên!

Trên mặt Liễu Cẩn Đình nóng bỏng, nhất là sau khi kêu ra tiếng vừa rồi, càng xấu hổ không dám gặp người khác.

Đặc biệt là còn sư phụ Tô Thanh Ngâm ở bên cạnh nhìn xem.

Nàng nhanh chóng kéo chiếc chăn bên cạnh mình, chùm lên mặt, còn lấy tay che miệng không cho Diệp Kinh Trần cùng Tô Thanh Ngâm thấy được sự quẫn bách của mình.

Thấy dáng vẻ trẻ con đó của nàng, Diệp Kinh Trần chỉ cười khẽ, bàn tay lại dùng một quỹ tích đặc thù bắt đầu vận động, vì Liễu Cẩn Đình tiến hành trị liệu.

- A? Có chút ý tứ!

Nhìn thấy thủ pháp của Diệp Kinh Trần,đôi mắt Tô Thanh Ngâm có chút nheo lại.

Mười phút sau.

- Xong!

Diệp Kinh Trần thu tay lại, vì nàng kéo xuống chiếc áo trắng, rồi bước ra khỏi khuê phòng.

Trên tay còn mang theo mùi thơm cơ thể Liễu Cẩn Đình.

Tô Thanh Ngâm cũng rời phòng.

- Hi vọng ngươi không nói sai.

Tô Thanh Ngâm nói.

Diệp Kinh Trần gật gật đầu, đột nhiên nói ra:

- Tô Các chủ, ta có một món sinh ý, ngươi có nguyện ý cùng ta làm hay không?

Tô Thanh Ngâm nhịn không được cười lên, đáp:

- Ngươi có thể có cái sinh ý gì?

“Tiểu gia hỏa, muốn làm ăn với ta? Chỉ sợ Diệp gia gia chủ các ngươi cũng không xứng!”

Diệp Kinh Trần cười nhạt nói:

- Ngày mai rồi nói, đợi kết quả đợt trị liệu này của Liễu tiểu thư xong rồi chúng ta hẵng bàn bạc.

Hiện tại Tô Thanh Ngâm khẳng định là xem thường hắn.

Chờ hắn chữa khỏi cho Liễu Cẩn Đình, Tô Thanh Ngâm khẳng định sẽ xem trọng hắn một chút, đến lúc đó lại bàn sinh ý, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Tô Thanh Ngâm nhìn thật sâu Diệp Kinh Trần, tên tiểu gia hỏa này ngược lại rất có ý tứ.

Lại qua mười phút, Liễu Cẩn Đình mới khôi phục bình thường, đẩy ra chiếc chăn rồi đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Liễu Cẩn Đình bước ra, Diệp Kinh Trần nói:

- Liễu tiểu thư, ta vì nàng trị liệu một lần, yêu cầu không cao, cho ta trước hai mươi sáu lượng bạc coi như phí chữa bệnh là được.

- Hai mươi sáu lượng bạc?

Tô Thanh Ngâm ngây ngẩn cả người.

Liễu Cẩn Đình trầm giọng nói:

- Hai mươi sáu bạc, ta có thể cho công tử!

- Nếu như đêm nay cơn đau đớn của ta có chuyển biến, ta tất có hậu báo! Nhưng nếu như công tử trị liệu không có hiệu quả, ta sẽ đối với công tử hậu báo!

Hai từ hậu báo giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

Diệp Kinh Trần khẽ gật đầu, nói:

- Đợi qua đêm nay đi, bất quá, ta nhất định phải nói cho nàng biết, đây chỉ là lần trị liệu thứ nhất, còn cần trị liệu bốn lần nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

- Tốt, ta tin tưởng công tử một lần!

Diệp Kinh Trần cũng không nói nhiều,hàn huyên hai ba câu rồi ra quầy hàng trả tiền, mang theo nhóm dược liệu rời đi Bảo Dược các.

- Hi vọng hữu hiệu đi.

Nhìn bóng lưng Diệp Kinh Trần rời đi, Liễu Cẩn Đình thì thào.

Nàng thực sự không muốn bị thống khổ kia hành hạ nữa!

. . .

Đi loanh quanh một vòng, đến một chỗ hẻm nhỏ không người qua lại, đột nhiên, hai đạo thân ảnh nhảy ra.

Không ai khác chính là hai anh em Ngô Kỳ! Ngô Trác!

Ngô Kỳ bụm mặt, cười gằn nói:

- Diệp Kinh Trần, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi! Chắc là ngươi không nghĩ tới, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi đi.

Ngô Trác lạnh lùng nhìn Diệp Kinh Trần, chính cái tên khốn này dám đụng chạm vào nữ thần trong lòng mình.

Hắn cũng không tin Diệp Kinh Trần cùng Liễu Cẩn Đình ở trong khuê phòng mà không làm cái gì.

Hắn cũng là nam nhân, tự nhiên minh bạch tâm tư của nam nhân!

Nếu là đổi lại hắn, khẳng định sẽ động tay động chân một chút...

- Diệp Kinh Trần, ngươi dám khinh nhờn Liễu sư muội, ta sẽ để ngươi hối hận! Ngươi dùng tay nào xoa Liễu sư muội, ta liền chặt cánh tay dơ bẩn đó.

Ngô Trác gầm lên, bàn tay hoá trảo, một trảo chụp vào bả vai Diệp Kinh Trần, muốn đem cánh tay Diệp Kinh Trần trực tiếp xé rách.