- Chặt một cánh tay của ta sao?
Diệp Kinh Trần cười lạnh.
- Vậy thì ta sẽ chặt tay chó của ngươi trước!
Diệp Kinh Trần vươn tay ra, xuất sau mà tới trước, bàn tay nhanh như thiểm điện bắt được tay Ngô Trác, rồi bóp chặt.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, bàn tay Ngô Trác liền bị oặt xuống, chỗ khớp nối chỗ cổ tay đã bị Diệp Kinh Trần mạnh mẽ bóp đứt.
- A a a. . .- Ngô Trác hét thảm.
- Cút đi!
Diệp Kinh Trần một cước đem Ngô Trác đạp bay, thân thể Ngô Trác như sao băng, đầu cắm thẳng xuống cống nước, mồm vừa muốn hét lên đau đớn thì bị nước cống bẩn chảy vào mồm, uống từng ngụm,từng ngụm lớn.
Ngô Kỳ bị dọa đến gần chết, run rẩy nói:
- Diệp Kinh Trần, ngươi… ngươi… sao ngươi có thể...
Hắn khó có thể tin, Diệp Kinh Trần làm sao có thể mạnh hơn đại ca của hắn được.
Đại ca của hắn đã đả thông mười ba đầu chính kinh a!
Ba!
Diệp Kinh Trần cũng lười nói nhảm với hạng tôm tép này, lật tay, chính là một cái tát như trời giáng. Một nửa khuôn mặt còn lại của Ngô Kỳ cũng bị tát lệch đi, răng trong miệng đã bị rụng toàn bộ. Số phận cũng không khác đại ca của hắn là mấy, đầu cắm xuống cống nước.
Diệp Kinh Trần lạnh lùng nhìn hai người một chút, chắp tay, hướng phía Diệp gia mà đi.
Trở lại Diệp gia, Diệp Kinh Trần tìm một cái nồi lớn , dựa theo phương pháp luyện chế “Kim Tủy Linh Mạch Dịch”, đem toàn bộ dược liệu mà mình mới mua sắm được từ từ luyện.
Trọn vẹn chế biến gần mười tiếng, mới luyện chế được một bình “Kim Tủy Linh Mạch Dịch” nhỏ.
Nhìn bình sứ nhỏ trong tay, bên trong đang lưu chuyển dược dịch màu vàng kim óng ánh.
Diệp Kinh Trần mỉm cười, thì thào:
- Một bình dược dịch nho nhỏ này mà đem đi bán, khẳng định bán được hai ngàn ngân lượng có dư nhà.
Bất quá, hắn cũng không nghĩ bán bình dược dịch này đi, mà giữ lại để cho bản thân sử dụng.
Bởi vì qua ngày mai, hắn liền không thiếu tiền rồi!
Về đến phòng, hắn liền chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn, bên trong rót đầy nước, Diệp Kinh Trần mở nắp bình dược dịch, nhỏ một giọt “Kim Tủy Linh Mạch Dịch” vào.
Xùy. . .
Một thùng nước lớn như vậy, trong nháy mắt, toàn bộ nước trong thùng đều biến thành màu vàng kim.
Diệp Kinh Trần cởi sạch quần áo, đi vào thùng nước, ngồi xếp bằng xuống rồi bắt đầu đả thông kinh mạch.
Ba giờ sau, dược dịch bị hắn hấp thu toàn bộ, nước trong thùng lại khôi phục nguyên dạng.
Thế là, Diệp Kinh Trần lại đổi nước, lại nhỏ một giọt “Kim Tủy Linh Mạch Dịch” vào.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Diệp Kinh Trần mới đem tất cả “Kim Tủy Linh Mạch Dịch” đều sử dụng hết.
Thực lực của hắn cũng tăng trưởng rất nhiều.
Lại đả thông ba đường chính kinh, cộng thêm năm trăm đầu kinh mạch nhỏ.
Nói cách khác, hiện tại Diệp Kinh Trần đã đả thông tám đường kinh mạch chủ, cộng thêm tám trăm đầu kinh mạch nhỏ nữa.
Lực lượng đã đạt tới ba ngàn hai trăm cân!
Đem nước đổ đi hết, tắm rửa sơ qua một lần, Diệp Kinh Trần bước ra ngoài sân nhỏ trước cửa, trên tay cầm lấy một thanh kiếm gỗ, hắn chuẩn bị tập luyện kiếm pháp một chút.
Nhưng từ xa xa lại xuất hiện tiếng bước chân vang lên.
Hai người mặc áo xám hướng Diệp Kinh Trần đi tới. Vừa tới nơi, một trong hai người đó lên tiếng:
- Diệp Kinh Trần, hôm qua ngươi đã đả thương huynh đệ đồng tộc, mau cùng chúng ta đi Chấp Pháp đường để tiếp nhận chế tài.
Hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần.
Diệp Kinh Trần cười nhạo.
- Đánh không lại liền đi mách gia trưởng sao? Đều là một đám phế vật mà!
- Diệp Kinh Trần, ngươi còn dám phách lối?
Người áo xám bên trái quát lên một tiếng, một tay chụp vào bả vai Diệp Kinh Trần.
- Cút !
Diệp Kinh Trần tiện tay bổ ra một kiếm.
Bành!
Lực lượng Diệp Kinh Trần bộc phát, người áo xám này bị đánh lùi lại năm bước, cánh tay liền tê rần, đã mất đi cảm giác trong thoáng chốc.
Nếu như trong tay Diệp Kinh Trần không phải kiếm gỗ, cánh tay của hắn chắc chắn sẽ bị phế.
Đương nhiên, đây cũng bởi vì Diệp Kinh Trần thủ hạ lưu tình, nếu không, hắn chỉ cần dùng kiếm gỗ cũng có thể chặt đứt tay tên áo xám kia.
- Diệp Kinh Trần, ngươi cũng dám kháng cự người chấp pháp sao?
Người áo xám đứng bên phải gào thét, nhưng lại không dám ra tay.
Thực lực của hắn cùng người áo xám bên trái cũng không sai biệt lắm, nếu mà xuất thủ cũng là tự rước lấy nhục mà thôi.
Quăng kiếm gỗ đi, Diệp Kinh Trần chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét hai người một chút.
- Đi thôi!
Hai người Chấp Pháp đường kia liếc nhau một cái, bên trong đôi mắt đều có một tia kinh ngạc.
Bọn hắn tưởng rằng Diệp Kinh Trần sẽ kiêng kỵ đi Chấp Pháp đường, nhưng không nghĩ tới, hắn lại thong dong bình tĩnh như vậy, không sợ hãi chút nào.
“Hừ, làm bộ làm tịch,đợi ngươi tới Chấp Pháp đường, xem ngươi còn cái bộ dáng thong dong bình tĩnh như vậy không!”
Người áo xám bên trái căm hận nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần,
Diệp Kinh Trần đi hướng Chấp Pháp đường của gia tộc, trên đường có không ít người đều chỉ trỏ hắn, bọn họ không bàn mà hợp, cùng nhau đi theo Diệp Kinh Trần, đi tới Chấp Pháp đường xem náo nhiệt.
Đi vào Chấp Pháp đường, xuất hiện một đại điện cổ kính nhưng không thiếu phần trang nghiêm.
Chấp pháp trưởng lão ngồi trên phía cao nhất, hai bên ngồi đều là trưởng lão gia tộc , hai người Diệp Tuyết cùng Diệp Thuỵ thì đều đứng ở một bên, cung kính đứng hầu.
Ngoại trừ Diệp gia gia chủ cùng Thái Thượng trưởng lão ra, những người còn lại đều đến đông đủ.
Diệp Kinh Trần chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi vào Chấp Pháp đường.
Hô!
Vô số ánh mắt mang theo áp bách vô hình, hướng về phía Diệp Kinh Trần tạo ra áp lực cực lớn.
Diệp Kinh Trần mặt không đổi sắc, dường như chẳng quan tâm, ôm quyền nói:
- Gặp qua Chấp pháp trưởng lão, chư vị trưởng lão!
Không đợi các trưởng lão lên tiếng, người áo xám vừa rồi bị Diệp Kinh Trần đả thương tiến lên, bi thương nói:
- Chư vị trưởng lão, ta phụng mệnh các vị mang Diệp Kinh Trần đến Chấp Pháp đường, nhưng không nghĩ tới, hắn lại ác ý xuất thủ đả thương ta. Mong các vị trưởng lão làm chủ.
Người áo xám đem thương thế trên cánh tay lộ ra, rồi nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần.
- Cuồng vọng!
- Lại còn dám kháng cự người chấp pháp?
Có mấy vị trưởng lão vỗ bay quát lạnh.
Diệp Kinh Trần liếc nhìn những vị trưởng lão đang tỏ vẻ phẫn nộ kia, không ngờ bọn họ đều có liên quan tới đám người Diệp Thụy cùng Diệp Tuyết kia.
Những vị trưởng lão còn lại, một số thì bộ dáng thoải mái nhàn nhã, một số thì lại giữ im lặng.
Diệp Kinh Trần mỉm cười,
- Ta chính là người Diệp gia, mà bọn hắn chỉ là một lũ hạ nhân, không biết bọn nó có tư cách gì động thủ với ta?
- Ừm?
Thần sắc đám người lập tức biến đổi.
Người áo xám vội vàng nói:
- Ta là mời ngươi tới, cũng không có ra tay với ngươi, còn xin chư vị trưởng lão minh xét!
Hắn tuy là người của Chấp Pháp đường, nhưng cuối cùng thì cũng không phải là người của Diệp gia, địa vị lại không bằng Diệp Kinh Trần.
Dám động thủ đối với chủ nhân, chuyện này chính là đại húy ki của rất nhiều gia tộc!
- Thật sao?
Diệp Kinh Trần từ chối cho ý kiến.
Chấp pháp trưởng lão nhìn tên nọ, nhàn nhạt nói ra:
- Các ngươi lui xuống lãnh phạt đi!
- Ta. . .
Người áo xám sắc mặt đại biến.
Hắn biết, lần này mình ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Không kịp giải thích gì thì bị hai người áo xám khác mang đi.
Vụ việc vừa mới ổn thỏa thì một vị trưởng lão ngồi tại thủ vị bên trái liền quát lên :
- Diệp Kinh Trần, ngươi dám đả thương huynh đệ tỷ muội, ngươi có biết tội của mình không? !
Hắn là nhị trưởng lão của Diệp Gia, cường giả Linh Hải cảnh,và cũng là cha ruột của hai anh em Diệp Thụy Diệp Tuyết, tên là Diệp Trung Thụ.
Diệp Kinh Trần khẽ cười nói:
- Có tội gì?
- Ngươi còn muốn giảo biện?
Ánh mắt Diệp Trung Thụ lạnh lẽo như rắn độc.
Diệp Kinh Trần thản nhiên nói:
- Nhị trưởng lão, con gái của ngài chủ động ra tay với ta, lại bị ta đánh bại, đây là tài nghệ không bằng người. Ngài không nghĩ cách giúp bọn hắn tu luyện tiến bộ, bây giờ lại không biết xấu hổ, ở đây giúp bọn hắn ra mặt, lấy lớn hiếp nhỏ sao? Nếu như trong gia tộc đều là loại người như thế này, ta thấy sau này Diệp gia ngay cả gia tộc tam lưu cũng đều làm không được a.
Diệp Trung Thụ tức giận.
- Diệp Kinh Trần, ngươi không biết lễ phép, dám phỉ báng gia tộc sao?
Diệp Kinh Trần cười lạnh.
- Không biết lễ phép? Ngươi cũng xứng làm trưởng bối của ta?
Diệp Trung Thụ tức đến gần thổ huyết, những người khác cũng là kinh ngạc không thôi. Lá gan của Diệp Kinh Trần cũng lớn quá đi, dám cứng rắn đối nghịch công khai với nhị trưởng lão Diệp Trung Thụ như thế.
Diệp Kinh Trần đạm mạc nói ra:
- Thời điểm con gái bảo bối của ngươi tính kế hãm hại ta, tại sao ta lại không thấy ngươi nhảy ra quát mắng như vậy ? Hết lần này tới lần khác bọn hắn bị ta dùng thực lực chân chính đánh bại, ngươi liền vội vội vàng vàng chạy ra lên mặt, còn không biết xấu hổ chạy đến Chấp Pháp đường cáo trạng?
Diệp Kinh Trần lại quăng một ánh mắt khinh miệt nhìn về phía bọn người Diệp Thụy Diệp Tuyết.
- Các ngươi bị ta đánh bại, nếu như các ngươi cố gắng tu luyện, tìm ta báo thù, vậy ta còn xem trọng các ngươi một chút. Nhưng không ngờ các ngươi lại chạy đi mách lẻo, mượn nhờ thực lực trưởng bối tới ép ta. Ôi ôi! Quả thật là một đám phế vật!