Chương 11: Một kiếm

Chư vị trưởng lão trầm ngâm, lời nói của Diệp Kinh Trần tuy khó nghe, nhưng quả thực không sai.

Tại Tiên Cổ đại lục, muốn cường thịnh thì phải có thực lực.

Trong gia tộc bị khi phụ thì đi cáo trạng, vậy ở bên ngoài bị người làm thịt thì sao?

Cường địch bên ngoài nhiều như vậy, e là cho dù cáo trạng, gia tộc cũng không dám ra mặt báo thù.

Sắc mặt mấy người Diệp Thụy, Diệp Tuyết khó coi, Diệp Thụy phẫn nộ quát:

- Diệp Kinh Trần, ngươi đả thương huynh đệ tỷ muội đồng tộc, lại còn ở đây hoa ngôn xảo ngữ, chẳng lẽ ngươi nghĩ Chấp Pháp đường không dám xử trí ngươi sao?

Diệp Trung Thụ ôm quyền hướng Chấp pháp trưởng lão nói:

- Chấp pháp trưởng lão, Diệp Kinh Trần không biết lễ phép, còn đả thương huynh đệ tỷ muội trong tộc, dạng này người , dựa theo gia pháp, phải phế...

Ba ba ba ba. . .

Tiếng vỗ tay vang lên.

Diệp Kinh Trần mặt mỉm cười vỗ tay.

- Ngươi có ý gì?

Diệp Trung Thụ quát lên chói tai.

Diệp Kinh Trần cười nói:

- Diệp Trung Thụ, ngươi nói một câu, liền muốn phế tu vi của ta, ngươi vì con của ngươi mà ra mặt, cậy lớn bắt nạt bé, người như ngươi, cũng xứng làm trưởng lão gia tộc sao? Ta nhổ vào!

Diệp Kinh Trần nhổ một miếng nước bọt xuống đất, trên mặt tràn đầy khinh thường.

- Không ngờ tên Diệp Kinh Trần này công nhiên khiêu khích nhị trưởng lão a!

Đám người Diệp gia run sợ, lá gan Diệp Kinh Trần thật sự là quá lớn.

Gan to bằng trời!

- Bất quá, Diệp Kinh Trần nói cũng không sai, vốn chính là tiểu bối trong gia tộc tranh đấu, trưởng bối không nên nhúng tay vào.

- Đúng, nếu như sau này mỗi lần chiến đấu, gia tộc trưởng bối đều nhúng tay, vậy ai còn dám chiến đấu? Dứt khoát liền so trưởng bối của ai có chức vụ cao đi cho lành.

- Ôi ôi, vậy ta sau này cũng không dám động thủ, có người đánh ta, ta liền quỳ xuống bị đánh cho xong, ai bảo cha ta không có địa vị trong gia tộc.

Đám người đứng xem xung quanh thấp giọng nghị luận, đối với việc Diệp Trung Thụ ra mặt ức hiếp hậu bố cũng là hết sức bất mãn.

Sắc mặt Diệp Trung Thụ khó coi, quát lên:

- Câm miệng hết cho ta!

Đám người an tĩnh lại, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra khinh thường như cũ.

Diệp Kinh Trần cười nhạo nói:

- Thế nào? Thẹn quá thành giận à?

Diệp Trung Thụ toát ra sát ý , nếu đây không phải là Chấp Pháp đường, một bàn tay hắn liền chụp chết Diệp Kinh Trần rồi.

- Muốn giết ta sao?

Diệp Kinh Trần nói rất thẳng thắn.

- Tiểu súc sinh, ở trong Chấp Pháp đường mà ngươi còn dám càn rỡ?

Một tiếng quát chói tai vang lên, bên ngoài xuất hiện một nam tử khôi ngô, lưng hùm vai gấu. Hắn đẩy đám người dạt ra hai bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần.

Anh trai của Diệp Thông , Diệp Thạch!

Diệp Kinh Trần bật cười ha hả, đưa tay chỉ thẳng mặt Diệp Thạch, cổ quái cười nói:

- Diệp Thạch, ngươi mắng ta là tiểu súc sinh, ta cũng muốn hỏi lại ngươi một câu, ở đây có mấy người không phải là đồng nguyên huyết mạch với ta?

Tất cả mọi người đều biến sắc, vô số ánh mắt đều rơi xuống trên người Diệp Thạch.

Bao quát chư vị trưởng lão.

Diệp Kinh Trần là tiểu súc sinh, vậy toàn bộ Diệp gia đều là súc sinh!

Ngay cả Diệp Thạch hắn cũng là súc sinh!

Sắc mặt Diệp Thạch đại biến, tê cả da đầu, biết mình lỡ lời vội vàng ôm quyền nói ra:

- Là ta nói sai, còn xin chư vị trưởng lão cùng huynh đệ tỷ muội tha thứ.

Hắn ngược lại là cầm được thì cũng buông được, quả quyết xin lỗi, hoá giải lửa giận của mọi người.

Ánh mắt Diệp Thạch lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần, nói:

- Diệp Kinh Trần, miệng lưỡi ngươi bén nhọn lắm, ta nói không lại ngươi. Ngươi đã nói lấy thực lực vi tôn, vậy chúng ta liền so tài xem hư thực một chút, thế nào?

Diệp Kinh Trần cầm lên một cây kiếm gỗ, cười nói:

- Cái này còn tạm được nha, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta tùy ý các ngươi xử trí.

- Diệp Kinh Trần này đủ cuồng a!

- Trước đó ta có nghe nói hắn rất ngông cuồng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!

- Chỉ là cuồng vọng thì làm được cái gì ? Diệp Thạch kia đã có tu vì đả thông hai mươi đầu chính kinh đó.

- Đây là Diệp Kinh Trần tự tìm đường chết!

Đám người đứng xem thấp giọng nghị luận.

Chư vị trưởng lão cũng nhìn xem.

Nhị trưởng lão cười nhạo nói:

- Không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn!

Sắc mặt Chấp pháp trưởng lão hờ hững.

Đôi mắt Đại trưởng lão híp lại, trong hai con ngươi đục ngầu lộ ra một tia ánh sáng.

- Diệp Thạch, cố lên!

- Đập nát mặt Diệp Kinh Trần đi đại ca!

Diệp Thụy, Diệp Tuyết cùng mấy người bị Diệp Kinh Trần đánh qua đều khua tay múa chân trợ uy cho Diệp Thạch.

Diệp Thạch bước về phía trước một bước, quát lạnh một tiếng, trên thân nổi lên một lớp bụi, toát ra quang mang mịt mờ.

Đây là võ kỹ mà hắn tu luyện, Hôi Thạch Công!

Một khi môn võ kỹ này thi triển ra, thân thể sẽ hóa đá thành tro thạch, hơn nữa còn có thể di động.

Vô luận là công kích hay là phòng ngự, đều rất cường đại.

- Chết đi cho ta!

Diệp Thạch bắt đầu hành động, bước chân trầm ổn hữu lực, tốc độ cũng không chậm.

Trong chớp mắt.

Diệp Thạch đi tới trước mặt Diệp Kinh Trần, song chưởng hoành không phủ xuống, phảng phất như hai khối đá to lớn từ trên bầu trời giáng xuống.

Uy thế phi phàm!

- Hay!

Bọn người Diệp Thụy reo hò thét lên.

Diệp Kinh Trần cười nhạt một tiếng, kiếm gỗ trong tay đâm ra.

- Dùng kiếm gỗ đối kháng với thạch thân của ta sao?- Diệp Thạch khinh thường. - Buồn cười đến cực điểm!

Nhưng mà, một giây sau, hắn ngây dại.

Phốc phốc!

Kiếm gỗ giống như hoá thành một thanh kiếm làm bằng cương thiết sắc bén, cứng rắn va chạm với song quyền của Diệp Thạch, xuyên thủng song quyền hắn.

Thừa dịp Diệp Thạch còn đang ngây ngốc, Diệp Kinh Trần đá ra một cước, lực lượng ba ngàn hai trăm cân hoàn toàn bộc phát, đem Diệp Thạch đạp bay ra ngoài.

Bành!

Diệp Thạch nặng nề rơi bắn ra ngoài sân, trong miệng thổ huyết, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, cùng thống khổ.

- Diệp Kinh Trần, thắng!

- Một kiếm! Chỉ một kiếm!-

- Kia là kiếm gỗ sao? Không phải là thần binh lợi khí gì chứ?-

Đám người Diệp gia sợ ngây người.

Đám người Diệp Thụy đang reo hò cổ vũ liền im bặt, giống như con vịt đang kêu mà lại bị bóp lấy cổ vậy, nói không ra được lời nào.

- Đây là...Đây là… không có khả năng!

Nhị trưởng lão gầm lên.

Sắc mặt đạm mạc của Chấp pháp trưởng lão cũng có một tia biến hóa.

Đôi mắt Đại trưởng lão đột nhiên mở ra, thầm nghĩ:

- Quả nhiên ta không có nhìn lầm, lực lượng của tiểu tử này không kém hơn Diệp Thạch, thậm chí còn mạnh hơn nhiều lắm.

Diệp Kinh Trần vuốt nhẹ mộc kiếm đang dính đầy huyết dịch, cười nhạt nói:

- Còn ai lên không?

Đám người trầm mặc, Diệp Thạch đều bại, trong đám tiểu bối của Diệp gia còn có mấy người là đối thủ Diệp Kinh Trần chứ?

Diệp Mạn mỉm cười, xem ra tụ tập anh kiệt thành Bắc lần này,, Diệp Gia có một sự giúp đỡ lớn a!

- Diệp Kinh Trần, đối với huynh đệ sao ngươi lại hạ thủ ngoan độc như thế?

Nhị trưởng lão quát lớn, khí thế kinh khủng hướng Diệp Kinh Trần trấn áp tới.

Đối với loại khí thế này, Diệp Kinh Trần chỉ là đạm mạc nói:

- Thế theo như nhị trưởng lão nói, ta nên ngồi yên chờ chết ư?

- Ngươi thương hại đồng tộc huynh đệ, chính là đại tội!-

Diệp Trung Thụ dây dưa không bỏ, cố tình bắt lấy cho Diệp Kinh Trần tội đả thương đồng tộc huynh đệ.

- Ôi ôi. . .

Diệp Kinh Trần khinh thường cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy trào phúng.

- Còn xin Chấp pháp trưởng lão định đoạt!

Nhị trưởng lão ôm quyền.

Chấp pháp trưởng lão lườm Diệp Kinh Trần một chút, nhàn nhạt nói ra:

- Chuyện này, các ngươi đều có lỗi, Diệp Thụy mấy người đã thụ thương, liền không xử phạt nữa, Diệp Kinh Trần thì phạt một trăm trượng.

- Chấp pháp trưởng lão anh minh!

Mấy người Diệp Thụy cao hứng nói.

Diệp Trung Thụ cũng khẽ gật đầu, mặc dù không thể phế đi Diệp Kinh Trần, nhưng phạt một trăm trượng, hắn chỉ cần làm chút thủ đoạn, liền có thể để Diệp Kinh Trần vĩnh viễn cũng không đứng dậy nổi!

- Phạt một trăm trượng?- Diệp Kinh Trần cười ha ha. - Hay cho một cái Chấp pháp trưởng lão!

- Hiện tại ta phát hiện ra một điều, nguyên lai Diệp gia bây giờ đã biến thành một lũ rác rưởi, cấu kết với nhau làm việc xấu!

Nhìn như Chấp pháp trưởng lão xử phạt Diệp Kinh Trần công bằng, kì thực hoàn toàn là nhằm vào Diệp Kinh Trần.

Một trăm côn này mà đánh xuống, hoàn toàn có thể trực tiếp đánh Diệp Kinh Trần thành tàn phế.

Phạt một trăm trượng cùng phế đi tu vì của hắn, thì có gì khác nhau?