Chương 12: Ta phục con mẹ ngươi...

- Ực!

Đám người đứng xem không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Tên Diệp Kinh Trần này thật là to gan, nói hắn gần to bằng trời cũng không quá. Vừa mới đối nghịch với nhị trưởng lão, lại đối nghịch với Chấp pháp trưởng lão.

Bây giờ lại mắng cả gia tộc!

Thực sự là đủ cuồng nha.

Đôi mắt Chấp pháp trưởng lão có chút nheo lại, nói:

- Diệp Kinh Trần, ngươi không phục quyết định của ta sao?

- Ta phục cái con mẹ ngươi…

Diệp Kinh Trần tức giận mắng lớn.

Đã tới mức này thì Diệp Kinh Trần cũng không muốn chịu biệt khuất để ẩn nhẫn nữa.

Tất cả mọi người đều ngây dại, bao quát chư vị trưởng lão ở đây.

- Diệp Kinh Trần, ngươi muốn chết?

Chấp pháp trưởng lão tức giận, hoành không một chưởng vỗ hướng Diệp Kinh Trần, chưởng phong kinh khủng gào thét mà tới.

- Ngăn trở cho ta…

Diệp Kinh Trần nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng toàn thân đều bộc phát ra toàn bộ.

Bành!

Coi như Diệp Kinh Trần bộc phát ra toàn bộ lực lượng, nhưng song phương chênh lệch quá lớn. Ngay lập tức, Diệp Kinh Trần bị một chưởng vỗ bay, miệng phun máu tươi.

Diệp Kinh Trần ngã trên mặt đất, con mắt nhìn chòng chọc vào Chấp pháp trưởng lão cùng nhị trưởng lão.

Hai người này, hắn nhất định phải giết.

Diệp Trung Thụ thấy vậy, lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nói:

- Chấp Pháp trưởng lão, Diệp Kinh Trần đã bị điên rồi, ta đề nghị lập tức giết chết hắn, miễn cho hắn phát cuồng lên rồi đả thương người khác.

Diệp Kinh Trần ọc ra một ngụm máu, nhưng hắn vẫn không để ý, đưa tay chùi khoé miệng, cười lạnh nói:

- Diệp Trung Thụ, ngươi muốn giết ta sao? Ha ha, có gan thì giết ta đi … Không ngại nói cho các ngươi biết, chỉ cần giết ta, ta cảm đoan, ngay sau đó cả Diệp gia sẽ bị diệt tộc.

Oanh!

Một câu nói giống như một tảng đá làm dậy nên ngàn tầng sóng, làm toàn bộ mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên,trợn mắt há mồm.

- Lời này của hắn là có ý gì?

Đám người vô cùng kinh hãi nhìn về phía Diệp Kinh Trần.

- Ngươi lại nói hươu nói vượn cái gì!

Diệp Trung Thụ lạnh lùng nói, hắn cũng không tin lời nói vừa rồi của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần chỉ nhàn nhạt nói ra:

- Giết ta, Bảo Dược các Các chủ sẽ giết sạch cả nhà Diệp gia, tin hay không thì tùy các ngươi.

- Bảo Dược các Các chủ?

- Diệp Kinh Trần thì có quan hệ gì với Bảo Dược các Các chủ?

- Chắc là hắn sợ chết nên mới khoác lác như vậy đi.

Địa vị của Bảo Dược các Các chủ tại Vân Tượng thành rất cao, thậm chí có thể sánh ngang với tộc trưởng của nhất lưu gia tộc.

Nếu Diệp Kinh Trần cùng Bảo Dược các Các chủ thực sự có quan hệ, vậy thì việc này trở nên phiền phức vô cùng.

Diệp gia chỉ là một gia tộc tam lưu nho nhỏ, quả thực là không có tư cách so sánh cùng với Bảo Dược các.

Trong lòng Diệp Kinh Trần cũng rất phức tạp, thực lực của mình vẫn quá nhỏ yếu, chỉ có thể chém gió thôi.

Nhưng đang lúc mọi người ngẩn ngơ, kinh nghi bất định, thì đột nhiên có một người hớt hải chạy vào,vội vàng bẩm báo:

- Các vị trưởng lão, bên ngoài có hạ nhân thông báo là Bảo Dược các, tiểu thư Liễu Cẩn Đình tới của cầu kiến Diệp Kinh Trần.

- Liễu Cẩn Đình?

- Là nàng?

- Chẳng lẽ nàng với Diệp Kinh Trần thật sự có quan hệ gì sao?

Thực lực của Liễu Cẩn Đình tuy không mạnh, nhưng địa vị lại rất cao.

Đệ tử thân truyền của Các chủ Bảo Dược các, thiên tài luyện đan thứ nhất Vân Tượng thành… từng cái thân phận như vậy thử hỏi Diệp gia có ai dám xem nhẹ cơ chứ?

- Mời nàng tiến đến.

Đại trưởng lão vội vàng lên tiếng.

Ông ta quay lại nhìn Diệp Kinh Trần, nếu như việc Diệp Kinh Trần có quan hệ cùng Bảo Dược các là sự thật, vậy sự việc hôm nay Diệp gia sai hoàn toàn a.

Rất nhanh, Liễu Cẩn Đình chậm rãi mà tới, một bộ áo trắng phiêu nhiên, thần sắc lãnh đạm, thật giống như tiên nữ giáng trần vậy.

- Oa! Thật đẹp.

- Không hổ danh là tiểu thư Liễu Cẩn Đình, không nghĩ tới ta lại có duyên nhìn thấy dung nhan của nàng.

- Sắc đẹp của tiểu thư Liễu Cẩn Đình số với Diệp Tuyết thì đẹp hơn gấp trăm lần.

Sắc mặt của Diệp Tuyết khó coi vô cùng, nàng tự cho mình là đệ nhất mỹ nữ của Diệp gia, nhưng bây giờ so sánh cùng với Liễu Cẩn Đình, thực sự là kém xa.

Liễu Cẩn Đình vừa mới đi vào, lập tức nhìn thấy Diệp Kinh Trần đang ngã trên mặt đất.

- Diệp công tử!

Liễu Cẩn Đình vội vàng chạy tới, tự tay đỡ Diệp Kinh Trần đứng dậy.

- Xem ra nàng cùng với Diệp Kinh Trần thật sự là có quan hệ.

- Diệp Kinh Trần kia không chém gió a.

- Tại sao tên Diệp Kinh Trần này lại được tiểu thư Liễu Cẩn Đình ưu ái cơ chứ?

Đám người Diệp gia đứng xung quanh vô cùng hâm mộ và ghen ghét.

- Diệp công tử, mau mau ăn đan dược này vào.

Liễu Cẩn Đình xuất ra một viên linh đan, đưa vào trong miệng Diệp Kinh Trần.

Ngón tay ngọc cùng bờ môi của Diệp Kinh Trần chạm vào nhau, sắc mặt Liễu Cẩn Đình hơi đỏ lên, có chút xấu hổ rút tay về.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt chư vị trưởng lão của Diệp gia đại biến.

Hoá ra Diệp Kinh Trần cũng không phải khoác lác, mà là thực sự cùng Bảo Dược các có quan hệ.

Bọn họ rất kinh sợ, may mắn là Diệp Kinh Trần cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không thì thật phiền phức.

Cho Diệp Kinh Trần phục dụng đan xong, ánh mắt Liễu Cẩn Đình liếc nhìn đám người, lạnh nhạt nói:

- Tại sao các ngươi lại đối đãi với Diệp công tử như vậy?

Sắc mặt Liễu Cẩn Đình rét lạnh, ai cũng có thể nhận ra nàng đang rất khó chịu.

Đương nhiên nàng rất khó chịu rồi, nếu như Diệp Kinh Trần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,vậy còn ai tới chữa bệnh cho nàng nữa?

Nhị trưởng lão tê cả da đầu, vội vàng nói:

- Liễu Cẩn Đình tiểu thư, đây là việc riêng của Diệp gia chúng ta…

Liễu Cẩn Đình khoát tay, cắt đứt lời nhị trưởng lão, lạnh lùng nói:

- Nếu như Diệp công tử mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì đây không còn là việc riêng của Diệp gia rồi.

Đám người Diệp gia sau khi nghe thấy lời nói này, sắc mặt liền đại biến. Lời nói của nàng thực sự là hung ác, đây chính là trắng trợn đe doạ Diệp gia.

Ăn xong linh đan, hít sâu một hơi để bình ổn lại thương thế, Diệp Kinh Trần hướng Liễu Cẩn Đình nói:

- Thôi! Liễu tiểu thư, đưa ta trở về phòng đi.

Liễu Cẩn Đình lạnh lùng nhìn đám người xung quanh một lượt, rồi mới vịn Diệp Kinh Trần rời đi.

Lưu lại chỉ là đám người đang trợn mắt há hốc mồm.

Đại trưởng lão thở phào một hơi, vội vàng đứng dậy, nói:

- Ta phải lập tức đi tìm gia chủ…

Đi tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Nhị trưởng lão cùng Chấp pháp trưởng lão,hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Chuyện ngày hôm nay các ngươi hãy cân nhắc thật kỹ xem giải thích với gia chủ như thế nào đi.

Nhị trưởng lão cùng chấp pháp trưởng lão ngẩn ngơ tại chỗ.

Trở lại gian phòng của mình, Diệp Kinh Trần được Liễu Cẩn Đình đỡ ngồi xuống, cười nói:

- Liễu tiểu thư, bệnh tình của tiểu thư thế nào rồi?

Liễu Cẩn Đình cũng lộ ra một tia cười ngọt ngào :

- Nói tới việc này còn phải đa tạ Diệp công tử nha.

- Ta cũng phải cảm ơn nàng mà.

Diệp Kinh Trần cười cười.

Nếu không phải Liễu Cẩn Đình tới đúng lúc, phiền phức hắn gặp hôm nay có lẽ lớn lắm.

Mặc dù hắn vẫn có cách để bảo vệ tính mạng mình, nhưng có lẽ vẫn phải chịu chút khuất nhục.

- Để ta giúp nàng trị liệu thêm một lần đi.

Diệp Kinh Trần nói.

- Nhưng thương thế của công tử?

- Không sao đâu.

Liễu Cẩn Đình nghe Diệp Kinh Trần khẳng định như vậy liền gật gật đầu, tại trên giường Diệp Kinh Trần nằm xuống.

Diệp Kinh Trần đi tới, nhẹ nhàng vén lên chiếc áo trắng, vùng bụng tinh xảo kia lại xuất hiện trước mặt Diệp Kinh Trần.

Vẻ mặt Diệp Kinh Trần cũng không chút dao động, đưa tay ra, bắt đầu xoa bóp.

Sắc mặt Liễu Cẩn Đình đã xấu hổ tới đỏ bừng, lại đưa tay lấy chiếc chăn bên cạnh che đi mặt mình.

Vừa mới che lên, nàng lại giật mình,vội vội vàng vàng ném ra.

Đây là phòng của Diệp Kinh Trần, tất nhiên chăn này cũng là chăn của hắn rồi…

'Ô...ô…

Liễu Cẩn Đình thực sự là muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống rồi, hai tay bụm lấy mặt, không muốn để cho Diệp Kinh Trần nhìn thấy.

Diệp Kinh Trần đương nhiên là không để ý rồi.

Qua mười phút, Diệp Kinh Trần đã xoa bóp xong liền thu tay lại.

Lại phải mất một chút thời gian Liễu Cẩn Đình mới từ trạng thái quẫn bách, khôi phục về bộ dáng thanh lãnh như cũ, liền hỏi:

- Diệp công tử, sư phụ ta để cho ta chuyển lời tới công tử, hỏi công tử là muốn cùng nàng làm sinh ý gì?

Diệp Kinh Trần cười thầm, cuối cùng cũng đến rồi.

Khẳng định là thủ pháp trị liệu của hắn đã làm Tô Thanh Ngâm kinh ngạc không nhỏ, cho nên nàng mới có hứng thú nghe Diệp Kinh Trần nói về chuyện làm ăn.

Diệp Kinh Trần nói:

- Ở đây nói chuyện làm ăn có lẽ không tiện, chúng ta đi Bảo Dược Các đi, sinh ý của ta khẳng định sẽ khiến sư phụ nàng hứng thú.

Liễu Cẩn Đình gật đầu, hai người lại cùng nhau rời khỏi Diệp gia.

Hai người vừa đi, Gia chủ Diệp gia liền khẩn trương triệu tập tất cả trưởng lão, mở ra hội nghị, thương lượng xem giải quyết vấn đề vừa rồi của Diệp Kinh Trần như thế nào.

Hậu viện Bảo Dược các.

- Ồ, ngươi bị thương?

Ánh mắt của Tô Thanh Ngâm rất độc, liếc mắt nhìn một cái liền biết tình trạng cơ thể của Diệp Kinh Trần.

Liễu Cẩn Đình đem sự việc ở Diệp gia nói lại một lần, Tô Thanh Ngâm vừa nghe xong cũng không nói nhiều, xuất ra một viên đan dược đưa cho Diệp Kinh Trần.

- Mai đan dược đặc chế chữa thương này coi như cảm ơn ngươi lần trước chữa bệnh cho Cẩn Nhi, ăn vào đi.

Diệp Kinh Trần cũng không khách khí, đem đan dược nhận lấy rồi quăng vào miệng, hắn bắt đầu ngồi xuống vận công. Qua nửa tiếng đồng hồ, thương thế trên người Diệp Kinh Trần cũng khỏi hoàn toàn.

- Ừm, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi, nói cho ta biết sinh ý của ngươi là cái gì đi?

Cuối cùng Tô Thanh Ngâm cũng cất lời hỏi Diệp Kinh Trần, nàng có chút hứng thú, nhưng nhiều hơn là tò mò. Không biết tiểu gia hỏa này muốn cùng mình làm sinh ý gì đây?