Diệp Kinh Trần không chút nể tình nào, đem đám người mắng chửi một trận.
Ngô Trác tức giận, nói :
- Tiểu tử, ngươi đã không xin lỗi, lại còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Ngô Trác liền muốn động thủ, Liễu Cẩn Đình quát khẽ:
- Dừng tay!
Ngô Trác nhìn sang, khó hiểu hỏi:
- Liễu sư muội?
Liễu Cẩn Đình là đệ tử chân truyền của Các chủ Bảo Dược các, Ngô Trác cũng có chút thiên phú đan đạo, bởi vì vậy được Các chủ thu làm đệ tử ký danh.
Liễu Cẩn Đình nhàn nhạt nói ra:
- Nơi này là Bảo Dược các, không thể động thủ!
Thần sắc Ngô Trác nghiêm lại.
- Là ta cân nhắc không chu toàn!
Bất quá, hắn vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần.
- Tiểu tử, coi như ngươi có vận khí tốt, chờ ngươi rời đi Bảo Dược các, xem ta thế nào thu thập ngươi!
Diệp Kinh Trần chẳng thèm ngó tới, hắn thật đúng là không đem Ngô Trác để vào mắt.
Liễu Cẩn Đình chầm chậm mà đến, đánh giá Diệp Kinh Trần một chút, chậm rãi nói ra:
- Bằng hữu là nhất tinh luyện đan sư?
- Không phải.
Diệp Kinh Trần nhàn nhạt đáp lại.
Hắn đối với luyện đan quả thực không biết chút gì, nhất khiếu bất thông.
- Ồ! Vậy…
Liễu Cẩn Đình nhíu mày, lườm Ngô Kỳ một chút.
Trong lòng Ngô Kỳ có chút run rẩy.
Diệp Kinh Trần lại bình tĩnh hồi đáp:
- Ta cùng hắn có chút ít thù,là hắn cố ý vu oan trả thù ta đây!
- Diệp Kinh Trần, ngươi đừng có ngậm máu phun người, chính tai ta nghe được ngươi khoác lác điều đó !
Ngô Kỳ cuống quít quát.
Diệp Kinh Trần mỉm cười.
- Chứng cứ đâu?
Ngô Kỳ đổi sắc mặt, hắn làm sao đào ra được chứng cứ, vốn chính là hắn nói bừa.
Ngô Kỳ ấp úng.
- Ta ...dù sao chính tai ta nghe được!
- Xùy…
Những người còn lại cũng không ngốc, nhìn biểu hiện của Ngô Kỳ, bọn họ liền biết.
Rõ ràng là hắn đang nói láo!
Liễu Cẩn Đình chau lại đôi mi thanh tú, nhẹ nhàng nói :
- Ngô Trác, để đệ đệ của ngươi lăn ra Bảo Dược các, sau này không được bước vào nửa bước!
Sắc mặt Ngô Trác lập tức đại biến, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Kinh Trần một chút.
Chợt, Ngô Trác đi đến trước mặt Ngô Kỳ.
- Ca, ta. . .
Ngô Kỳ ấp úng giải thích, nhưng…
Ba!
Ngô Trác lại hung hăng tát thẳng một cái vào mặt Ngô Kỳ, đem Ngô Kỳ đánh bay ra ngoài.
Ngô Kỳ rơi xuống đất, nửa gương mặt đều bị đánh nát, răng cũng rơi mất hơn phân nửa.
Ngô Trác hít sâu một hơi, lại trở lại bên cạnh Liễu Cẩn Đình, chắp tay mỉm cười nói:
- Liễu sư muội, là sư huynh giáo dục đệ đệ không tốt, còn xin Liễu sư muội tha thứ!
Hắn là muốn truy cầu Liễu Cẩn Đình, há có thể bởi vì đệ đệ vô năng của mình mà hỏng đại sự được.
Vẻ mặt của Ngô Trác lại mỉm cười, nhưng lại không có ai chú ý, ánh mắt Ngô Trác liếc về phía Diệp Kinh Trần một chút, bên trong đôi mắt lại lộ ra một tia sát ý.
Đều do tiểu tử đáng chết này!
Diệp Kinh Trần sao có thể không biết tâm tư của Ngô Trắc, nhưng hắn lại làm bộ không biết.
Liễu Cẩn Đình khẽ gật đầu, đáp:
- Việc này không có quan hệ gì với ngươi.
Ngô Trác thở dài một hơi.
Vừa đúng lúc này, một người thị nữ đi tới, đem dược liệu đưa cho Diệp Kinh Trần, mỉm cười nói :
- Vị thiếu gia này, đây là toàn bộ dược liệu mà ngài cần, tổng cộng là hết ba trăm hai mươi sáu lượng bạc.
Nghe được cái giá tiền này, khóe miệng Diệp Kinh Trần giật giật một cái.
Toàn bộ tài sản của hắn cũng chỉ có ba trăm lượng bạc, còn kém hai mươi sáu lượng bạc nữa.
Nhìn thấy Diệp Kinh Trần chần chờ, Ngô Trác cười lạnh nói:
- Tiểu tử, không có tiền còn dám tới mua dược tài, ta xem ngươi chính là cố ý đến Bảo Dược các ta tìm phiền toái a!
Diệp Kinh Trần không có để ý đến hắn, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Liễu Cẩn Đình, mỉm cười nói.
- Liễu tiểu thư, ta vì nàng chữa bệnh, nàng trả tiền thù lao cho ta, như thế nào?
Ngô Trác lập tức trách mắng:
- Tiểu tử, ngươi lại còn ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Liễu sư muội không có bệnh!
Liễu Cẩn Đình cũng có chút không vui, nói :
- Ta không có bệnh, không cần trị liệu!
Diệp Kinh Trần nhàn nhạt nói ra:
- Liễu tiểu thư, ngươi mỗi khi đêm khuya, có phải cảm thấy bụng dưới đau nhoi nhói phải không ? Mà loại tình huống này xuất hiện là từ thời điểm ngươi bắt đầu đột phá đến nhất tinh luyện đan sư liền!
Ngô Trác nổi giận.
- Ngươi còn lại nói hươu nói vượn gì thế?
Nếu hiện tại không phải ở trong Bảo Dược các, có lẽ Ngô Trắc đã xuất thủ dạy cho Diệp Kinh Trần một bài học.
Nhưng cùng hắn tương phản, Liễu Cẩn Đình lại là hơi biến sắc mặt.
- Làm sao ngươi biết đến?
Lời Diệp Kinh Trần vừa nói, không ngờ lại toàn bộ chuẩn xác.
Thế nhưng là bệnh của nàng chỉ có chính nàng, cùng sư phụ nàng là biết được, không còn người thứ ba biết.
Diệp Kinh Trần từ đâu mà biết được?
Ngô Trác ngây ngẩn cả người.
Lại là thật?
Diệp Kinh Trần đi đến bên người Liễu Cẩn Đình, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Ngô Trác cắn răng, gầm nhẹ :
- Đáng chết, ngươi muốn khinh bạc Liễu sư muội?
Liễu Cẩn Đình cũng nhíu mày.
Diệp Kinh Trần cười nhạt nói:
- Trên thân Liễu tiểu thư có một mùi thuốc thoang thoảng, nhưng mùi thuốc này có chút cổ quái, ta chính là từ nơi này đoán ra được!
Diệp Kinh Trần trợn tròn mắt chém gió, kỳ thật đây là hắn từ kiếp trước biết đến.
Lúc Liễu Cẩn Đình đột phá đến nhất tinh luyện đan sư, bởi vì quá mức vội vàng, dẫn đến thân thể lưu lại ám thương, hành hạ nàng rất nhiều năm, tìm rất nhiều danh y mới bị chữa khỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Cẩn Đình đạm mạc thanh lãnh, rốt cuộc không kìm được, hấp tấp nói:
- Vị công tử này, xin hỏi có biện pháp trị liệu không?
Mỗi đêm nàng bị đau đớn tra tấn, đều đau đến không muốn sống.
Diệp Kinh Trần khẽ cười nói:
- Rất đơn giản, để cho ta xoa xoa vài cái là được rồi!
- Ngươi...
Ngô Trác giận không kìm được, hét lớn:
- Liễu sư muội, tiểu tử này khẳng định là đăng đồ lãng tử, muốn chiếm tiện nghi của muội, muội cũng không nên tin tưởng hắn a!
(đăng đồ lãng tử : đăng đồ tử = yêu râu xanh… là kẻ háo sắc.)
Hai mắt Ngô Trác đỏ như máu, Liễu Cẩn Đình là nữ nhân hắn coi trọng, làm sao có thể để cho nam nhân khác động chạm vào cơ chứ?
Hơn nữa, còn là bụng dưới, chỗ đó chính là bộ vị riêng tư của nữ nhân a!
Liễu Cẩn Đình cũng có chút chần chờ, mặc dù nàng bị ốm đau tra tấn, nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Diệp Kinh Trần.
Vạn nhất Diệp Kinh Trần thật là một tên háo sắc thì làm sao đây?
Diệp Kinh Trần một mặt nghiêm túc nói ra:
- Liễu tiểu thư, ta có thể trị liệu cho nàng ngay tại đây, nếu như không có hiệu quả, nàng có thể lấy luôn tính mạng của ta! Ta là người của Diệp gia, tên là Diệp Kinh Trần, nàng không cần lo lắng ta chạy trốn!
Ngô Trác khàn giọng nói:
- Liễu sư muội, muội không nên tin tưởng hắn a!
Ánh mắt Liễu Cẩn Đình lấp lóe, cuối cùng cắn răng, nói:
- Tốt! Diệp công tử, ta liền tin tưởng công tử một lần! Bất quá, nếu như công tử lừa ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho công tử!
Diệp Kinh Trần gật đầu, nói:
- Ta tuyệt đối không lừa gạt tiểu thư!
- Mời Diệp công tử đi theo ta.
Trên mặt Liễu Cẩn Đình hơi hồng, hiện một tia ngại ngùng, nàng muốn đưa Diệp Kinh Trần đến phòng của mình trị liệu.
Diệp Kinh Trần liền cất bước đi theo.
Ngô Trác ngơ ngác, rồi tức giận đến toàn thân phát run, hét lớn:
- Liễu sư muội, không nên tin hắn a!
Mắt thấy nữ nhân mình thích mang theo một nam nhân khác tiến vào khuê phòng.
Ngô Trác chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình xuất hiện một mảng lớn thảo nguyên cỏ xanh.
- Chậc chậc, tên Diệp Kinh Trần này thật sự là vận khí cứt chó a, vậy mà có thể cùng Liễu Cẩn Đình tiểu thư ở chung một phòng!
- Hắc hắc, còn muốn xoa bụng dưới, trị liệu thân mật như vậy… ông trời của ta, nếu để cho ta sờ một chút, để ta sống ít đi ba năm cũng nguyện ý a!
- Ngươi? Vẫn là thôi đi, trị liệu thất bại chính là muốn chết á!
...
Đám người cực kỳ hâm mộ, ánh mắt Ngô Trác vô cùng lăng lệ quét ngang qua đám người, thét:
- Tất cả im miệng cho ta!
Đám người sáng suốt ngậm miệng lại, không dám trêu chọc vào Ngô Trác đang lửa giận ngút trời.
- Diệp Kinh Trần! Diệp Kinh Trần!
Ngô Trác hung hăng nắm chặt tay, móng tay đều khảm vào trong thịt.
- Ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết!
. . .
Khuê phòng của Liễu Cẩn Đình ở tại hậu viện Bảo Dược các.
Bề ngoài Liễu Cẩn Đình thanh lãnh đạm mạc, nhưng khuê phòng lại thật xinh đẹp, tràn đầy khí tức thiếu nữ thanh xuân.
Diệp Kinh Trần vừa mới đi vào, mùi thơm liền xông vào mũi, làm cho người ta say mê.
- Diệp công tử, ta nói lại lần cuối cùng, nếu như công tử lừa ta, ta nhất định sẽ khiến công tử hối hận cả một đời!
Liễu Cẩn Đình trịnh trọng nói.