Chương 7: Đệ nhất thiên tài luyện đan Vân Tượng thành

Cảnh giới Thông Mạch, kiếp trước Diệp Kinh Trần cũng tu luyện qua, tổng cộng là ba mươi sáu chính kinh, cùng bảy mươi hai kỳ mạch.

Cộng lại là một trăm linh tám đường kinh mạch!

Mỗi một lần đả thông một đường, lực lượng nhục thân tăng lên một trăm cân.

Nhưng là mục Thông Mạch trong Thái Cổ Kiếm Đế Quyết lại tổng cộng có một vạn lẻ tám trăm đường kinh mạch!

Tại xung quanh mỗi một đường kinh mạch chủ đều có chín mươi chín đường kinh mạch nhỏ hơn.

Chút ít kinh mạch nhỏ này, mỗi đả thông một đường đều sẽ tăng lên một cân lực lượng.

Nhìn như lực lượng tăng lên không nhiều, nhưng trên thực tế có thể nói là kinh khủng.

Phải biết là người bình thường, đả thông tất cả kinh mạch cũng chỉ tăng lên một vạn lẻ tám trăm cân lực lượng.

Ngoại trừ người có thiên phú đặc dị

Mà tu luyện Thái Cổ Kiếm Đế Quyết, khi đả thông trọn vẹn tất cả kinh mạch, liền có thể tăng lên hơn hai vạn một ngàn cân lực lượng!

Lực lượng nhiều hơn gấp đôi so với người trước!

Diệp Kinh Trần kinh hãi, đây quả thực là chưa từng nghe qua cũng chưa từng nhìn thấy!

Hít sâu một hơi, Diệp Kinh Trần xuất ra một bình sứ nhỏ, bên trong chứa ba viên đan dược tròn vo.

Hạ phẩm Thông Mạch Đan!

Đây là gia tộc phát cho hắn, là đan dược chuyên môn dùng để đả thông kinh mạch.

Đem một viên Thông Mạch Đan để vào trong miệng, Diệp Kinh Trần bắt đầu tu luyện.

Đường kinh mạch nhỏ phụ cận đường chính kinh thứ nhất bị đả thông.

Đường kinh mạch nhỏ thứ hai.

Đường kinh mạch nhỏ thứ ba.

Toàn bộ ba viên hạ phẩm Thông Mạch Đan đã sử dụng hết, tổng cộng đả thông ba trăm đường kinh mạch nhỏ.

- Xem ra thiên phú của ta cũng được tiểu kiếm màu vàng kia cường hóa!

Diệp Kinh Trần thầm nghĩ.

Ở kiếp trước, hắn phục dụng ba viên hạ phẩm Thông Mạch Đan, một đường chủ kinh mạch cũng đừng nghĩ đả thông.

Vậy mà hiện tại hắn có thể đả thông ba trăm đường kinh mạch nhỏ, việc này tương đương với đả thông ba đường kinh mạch chủ!

- Mà lực lượng của ta. . .

Diệp Kinh Trần quơ quơ nắm tay.

Ba trăm đường kinh mạch nhỏ, theo lý thuyết thì là tăng lên ba trăm cân lực lượng mới đúng.

Nhưng, Diệp Kinh Trần rõ ràng cảm giác được lực lượng của mình tăng lên sáu trăm cân!

Tổng lực lượng của hắn đã đạt đến một ngàn sáu trăm cân!

Đây không khác gì lực lượng của người đả thông mười sáu đầu chủ kinh mạch!

Nếu như bây giờ để hắn cùng Diệp Thụy lại đối chiến, hắn không cần kiếm pháp cường đại, chỉ cần dựa vào lực lượng nhục thân, tuyệt đối có thể nghiền ép Diệp Thụy.

Diệp Kinh Trần đứng dậy, rời khỏi Diệp gia.

Nửa giờ sau, Diệp Kinh Trần xuất hiện tại trước một toà lâu, trên đại môn có ba chữ lớn “Bảo Dược Các”

Bảo Dược các là nơi chuyên bán ra dược liệu và đan dược.

Diệp Kinh Trần muốn ở chỗ này mua sắm một chút dược liệu, để về phối chế Kim Tủy Linh Mạch Dịch, dịch dược này chính là xuất ở trong mục Phụ Trợ.

Cái Kim Tủy Linh Mạch Dịch này là bên trong phụ trợ thiên ghi lại, là dược dịch áp dụng tốt nhất với người có tu vi Thông Mạch cảnh.

Hiệu quả so với cực phẩm Thông Mạch Đan còn tốt hơn nhiều lắm!

- Diệp Kinh Trần, một tên nghèo mạt như ngươi thì tới nơi này làm cái gì?

Diệp Kinh Trần vừa tiến vào Bảo Dược các, thì bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm có chút âm dương quái khí.

Ánh mắt Diệp Kinh Trần liếc tới, là một tên thiếu niên vẻ mặt xấu xí, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Ngô gia, Ngô Kỳ!

Diệp Kinh Trần làm người khá điệu thấp, cừu nhân không nhiều, nhưng Ngô Kỳ xem như là một người trong số đó.

Cái tên Ngô Kỳ này, thiên phú so với hắn còn kém, nhưng là thân phận lại không thấp, là con trai của Ngũ trưởng lão Ngô gia.

Lúc trước Diệp Kinh Trần gặp được hắn đang ức hiếp người khác, thế là ra tay thu thập hắn một trận, nên bị Ngô Kỳ ghi hận cho tới bây giờ.

Diệp Kinh Trần chỉ là quét mắt nhìn hắn một cái, cười khinh miệt một tiếng, rồi nhấc chân đi vào bên trong Bảo Dược các.

- Đáng chết!

Ngô Kỳ nổi giận, hận không thể đánh Diệp Kinh Trần một trận.

Bất quá, hắn nghĩ đến nơi đây là Bảo Dược các, ngay cả Ngô gia bọn hắn đều không đắc tội nổi, nên hắn cũng không dám tùy ý làm bậy.

- Ta ngược lại muốn xem xem, tên nghèo mạt nhà ngươi muốn mua cái gì!

Ánh mắt Ngô Kỳ chớp động, liền đi theo Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần đi tới chỗ quầy hàng, đưa ra một danh sách, nói :

- Ta muốn mua những dược liệu này!

Thị nữ tiếp nhận danh sách, mỉm cười nói:

- Vị thiếu gia này, xin ngài chờ một chút!

Ngô Kỳ đứng phía sau, thấy vậy liền hừ lạnh nói:

- Diệp Kinh Trần, ngươi đừng giả bộ trang bức làm gì, cái tên khố rách áo ôm như ngươi mà cũng có thể mua được những dược liệu này sao?

Diệp Kinh Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Ngô Kỳ, ngươi chớ sủa bậy ở trước mặt ta, ngươi có tin hay không, một tay của ta liền có thể đập vỡ mõm chõ của ngươi?

- Ngươi!

Sắc mặt Ngô Kỳ lập tức xanh xám vì tức giận.

Lần trước hắn bị Diệp Kinh Trần thu thập, bị Diệp Kinh Trần bạt tai một cái, nhưng một cái bạt tai đó làm mặt khuôn mặt hắn sưng phù ba ngày.

Hiện tại nhớ tới, trên mặt xuất hiện một tia nhoi nhói.

Ngô Kỳ răng cắn chặt đến mức kêu ken két, hận không thể một ngụm cắn chết Diệp Kinh Trần.

Đột nhiên, trên bậc thang chậm rãi đi xuống hai bóng người.

Một bạch y nữ tử, dung mạo tuyệt mỹ, tóc đen như thác trút xuống, tản mát đến thắt lưng, khí chất thanh lãnh như ngọc, toàn thân lộ ra một cỗ lạnh lùng cự người ở ngoài ngàn dặm.

Tại bên cạnh nữ tử áo trắng là một vị thanh niên nam tử chừng hai mươi tuổi.

Nhìn thấy người thanh niên này, Ngô Kỳ ánh mắt sáng lên, vội la lớn:

- Ca!

Người này cũng là người nhà họ Ngô, chính là ca ca ruột của Ngô Kỳ, tên là Ngô Trác!

Ánh mắt Ngô Trác quét tới, nói:

- Ngô Kỳ, mau tới đây bái kiến Liễu tiểu thư.

Ngô Kỳ vội vàng đi tới, chấp tay chào:

- Gặp qua Liễu tiểu thư!

Thiếu nữ được gọi là Liễu tiểu thư kia khẽ gật đầu, sắc mặt không có chút biến hóa nào.

Ngô Kỳ rất cung kính, không chỉ bởi vì ca ca ruột của mình đang truy cầu vị Liễu tiểu thư.

Mà là bởi vì thân phận của vị Liễu tiểu thư này.

Nàng không phải là người của gia tộc lớn nào đó ở Vân Tượng thành, nhưng thân phận của nàng lại không hề kém hơn chút nào với dòng chính của đại gia tộc.

Nàng chính là thân truyền đệ tử của Các chủ Bảo Dược các!

Tuổi nàng còn trẻ, vừa tròn mười bảy tuổi liền đạt đến nhất tinh luyện đan sư!

Đồng thời, nàng được danh xưng là luyện đan thiên tài đệ nhất Vân Tượng thành!

Liễu Cẩn Đình!

Ánh mắt của Diệp Kinh Trần hướng bên này đảo qua một chút, nhưng cũng không có quá nhiều chú ý.

Ngô Kỳ ánh mắt khẽ động, nói ra:

- Ca, Liễu tiểu thư, hôm nay gặp được một tên cực kỳ cuồng vọng, hắn dám nói mình là đệ nhất luyện đan thiên tài của Vân Tượng thành chúng ta!

- Ừm?

Sắc mặt Ngô Trác hơi đổi, trầm giọng nói

- Là ai?

Ngay cả một người thanh lãnh đạm mạc như Liễu Cẩn Đình cũng hơi hơi nhíu mày, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Mặc dù nàng mặt ngoài đạm mạc thanh lãnh, nhưng tuổi còn trẻ liền đạt tới nhất tinh luyện đan sư, đồng thời có danh xưng đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành.

Nội tâm của nàng thật ra là mười phần kiêu ngạo!

Bây giờ lại có người dám nói mình là đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành, chẳng phải là không đem Liễu Cẩn Đình nàng để vào mắt sao?

- Chính là hắn, Diệp Kinh Trần! Hắn dám tự xưng mình là đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành.

Ngô Kỳ tay một chỉ Diệp Kinh Trần, quát to.

Bạch!

Toàn bộ ánh mắt bên trong Bảo Dược các, tất cả đều rơi vào trên người Diệp Kinh Trần.

- Đó là ai?

- Cuồng vọng! Tự đại! Cũng dám tự xưng mình là đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành? Không sợ mất mặt sao?

- Không biết sống chết

Trong nháy mắt, toàn bộ Bảo Dược các đều chấn động.

Diệp Kinh Trần bị ngàn người chỉ trỏ.

Sắc mặt Ngô Trác rét lạnh, đi xuống thang lầu, đi đến trước mặt Diệp Kinh Trần, nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng dám tự xưng mình là đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành? Hừ! Ngươi cũng xứng. Ta muốn ngươi lập tức quỳ xuống trước mặt Liễu tiểu thư nhận lỗi!

Liễu Cẩn Đình vẫn im lặng không nói chuyện.

Trên mặt Ngô Kỳ lộ ra vẻ đắc ý, âm thầm cười lạnh.

“Diệp Kinh Trần a Diệp Kinh Trần, lão tử chỉ nói một câu, liền có thể để ngươi sống không bằng chết! “

- Ha ha ha ha ha!-

Diệp Kinh Trần cười rộ lên, quét đám người một chút, rồi đạm mạc nói ra:

- Các ngươi là một đám ngớ ngẩn sao? Hắn nói ta tự xưng là đệ nhất luyện đan sư thiên tài của Vân Tượng thành, chẳng lẽ ta liền thật sự nói qua?

- Nếu như hắn nói các ngươi là một đám lợn, thì chẳng lẽ các ngươi liền thật là một đám lợn?