Chương 5: Nắm cả thiên hạ trong tay

Tất cả mọi người đều dại ra, bao quát cả Diệp Tuyết.

Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Kinh Trần cũng dám hướng thẳng mặt Diệp Tuyết mà mắng.

Vậy mà hắn nói Diệp Tuyết xấu như chó ghẻ? ?

Diệp Tuyết mặc dù không phải đại mỹ nữ nổi danh gì ở Vân Tượng thành, nhưng ở Diệp gia cũng là tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà bị Diệp Kinh Trần xem thường như thế?

Bị Diệp Kinh Trần mắng chửi, Diệp Tuyết bị tức giận toàn thân phát run, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Kinh Trần, sắc mặt tái xanh, giống như ăn phải con ruồi vậy.

Diệp Kinh Trần tiếp tục lạnh lùng nói ra:

- Diệp Tuyết, cái mà ngươi xấu nhất, không phải là dung mạo của ngươi, mà là tâm địa ác độc kia của ngươi! Không những độc ác mà còn dơ bẩn, ngay cả cứt chó cũng không bằng! ! !

Diệp Kinh Trần quát lên chói tai, thanh âm giống như sấm rền.

Cũng bởi vì Diệp Kinh Trần không có để ý tới nàng, nàng liền âm thầm thiết kế hãm hại Diệp Kinh Trần.

Tâm của Diệp Tuyết theo như lời Diệp Kinh Trần nói, thật là dơ bẩn!

Những người đứng xem bốn phía nhìn về phía Diệp Tuyết, bọn họ lại lâm vào trầm mặc.

Nếu như lời nói của Diệp Kinh Trần là sự thật, chuyện này thực là do Diệp Tuyết tự biên tự diễn.

Lời nói của Diệp Kinh Trần mà đúng, tâm của nàng ngay cả cứt chó cũng không bằng!

Coi như nàng có diện mạo lại xinh đẹp, chỉ sợ cũng không ai dám theo đuổi nàng.

Bởi vì ai cũng không biết, lúc nào sẽ bị nàng giết chết!

Diệp Kinh Trần quay người đi về phòng.

Diệp Tuyết tức đến run rẩy cả người, âm thanh như gầm rú,nói:

- Diệp Kinh Trần, ta muốn giết ngươi!

Diệp Tuyết nổi giận, không do dự liền xuất thủ, sát ý bên trong đôi mắt lập tức sôi trào, công kích về phía sau lưng Diệp Kinh Trần , nàng thực sự đã muốn lấy mạng của Diệp Kinh Trần.

Hiện tại trong đầu Diệp Tuyết chỉ có một cái tâm tư, đó chính là giết Diệp Kinh Trần!

Cảm nhận được sát ý đến từ phía sau, Diệp Kinh Trần đột nhiên quay người lại, ánh mắt sắc bén như kiếm.

- Diệp Tuyết, ngươi đã không biết hối cải, đây chính là tự tìm đường chết sao?

Diệp Kinh Trần đấm ra một quyền, xuất sau mà lại tới trước, oanh trúng ngực Diệp Tuyết, lập tức đem Diệp Tuyết đấm bay.

- Phốc!

Diệp Tuyết thổ huyết, bị đánh bay đến năm mét có hơn, trước ngực dính đầy máu tươi.

Diệp Tuyết rơi xuống đất, mặt mũi tràn đầy kinh hãi cùng hoảng sợ.

- Nếu như ngươi không phải người của Diệp gia, hôm nay ta đã giết ngươi rồi!

Bên trong đôi mắt Diệp Kinh Trần cũng đầy sát ý băng lãnh thấu xương, để Diệp Tuyết không rét mà run.

Nàng dám khẳng định, nếu đúng như lời nói của Diệp Kinh Trần, mình không phải là họ Diệp, hắn thật sự sẽ giết nàng!

- Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi nhất định phải chết!

Ánh mắt Diệp Tuyết đầy oán độc, trong lòng cuồng hống, hận không thể đem Diệp Kinh Trần băm thây vạn đoạn.

Chỉ là, những lời này chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra.

Diệp Kinh Trần tiến vào gian phòng, Diệp Dĩnh chạy tới, đem Diệp Tuyết đỡ lên.

Ánh mắt Diệp Dĩnh phức tạp, muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng.

Lời Diệp Kinh Trần vừa nói có lẽ là thật.

Diệp Dĩnh vịn Diệp Tuyết rời đi, những người còn lại thấp giọng nghị luận, cũng chậm rãi tán đi.

Hôm nay, điều làm cho bọn hắn kinh ngạc nhất chính là thực lực của Diệp Kinh Trần.

Vậy mà hắn đánh bại Diệp Thông liên thủ cùng với Diệp Khải Phong, thực lực đơn giản là quá kinh khủng!

Diệp Dĩnh vịn Diệp Tuyết đi tại hành lang, phía trước đi tới một người trẻ tuổi, toàn thân áo trắng, tướng mạo anh tuấn, ôm theo một thanh trường kiếm dài ba thước.

Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Diệp Tuyết vội vàng nói to:

- Ca! Nhị ca!

Người trẻ tuổi mặc áo trắng thân thể lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Tuyết, kinh hãi nói:

- Tuyết Nhi, ngươi bị sao vậy? Thế nào lại thụ thương?

Người này chính là nhị ca của Diệp Tuyết, Diệp Thụy!

Diệp Tuyết khóc rống lên, bi thương nói:

- Là Diệp Kinh Trần, là hắn đem muội đả thương, nhị ca, ca phải báo thù cho muội a!

- Diệp Kinh Trần?

Diệp Thụy ngây ngẩn cả người.

- Điều này không có khả năng! Tuyết Nhi, muội không phải là đùa nhị ca chứ? Tên Diệp Kinh Trần rác rưởi kia sao có thể đánh muội tổn thương được?

Diệp Thụy không thể tin được, Diệp Kinh Trần chỉ có tu vi đả thông năm đầu chính kinh, có thể đả thương muội muội của mình sao?

Diệp Tuyết khóc thút thít nói:

- Nhị ca, Diệp Kinh Trần kia cực kỳ hèn hạ âm hiểm, hắn che giấu thực lực, không chỉ có đả thương muội, ngay cả Diệp Thông, Diệp Khải Phong liên thủ, đều không phải là đối thủ của hắn!

Trên mặt Diệp Thụy hiện ra thần sắc bất khả tư nghị, chuyện này để hắn khó mà tin được.

Diệp Dĩnh cũng ở một bên nói ra:

- Thụy ca, là thật!

Thần sắc Diệp Thụy nghiêm lại, bên trong đôi mắt toát ra sát ý rét lạnh, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tuyết Nhi, đi theo ta, nhị ca dẫn muội đi báo thù!

Diệp Thụy dẫn theo kiếm, mặt mũi tràn đầy sát khí.

- Mau nhìn, kia là Diệp Thụy!

- Nhanh nhanh nhanh! Diệp Thụy khẳng định là đi tìm Diệp Kinh Trần báo thù cho Diệp Tuyết!

- Chúng ta nhanh đi!

Những người khác vừa mới rời đi, vừa hay lại nhìn thấy Diệp Thụy, lập tức chạy tới bên ngoài gian phòng của Diệp Kinh Trần.

- Hì hì, tỷ tỷ, tỷ không tin lời muội vừa mới nói vậy thì bây giờ chúng ta đi đến bên ngoài gian phòng của Diệp Kinh Trần, chờ một lúc thì tỷ sẽ biết lời muội nói đúng hay sai!

Một tiểu cô nương đối với một nữ tử áo xanh nũng nịu nói.

Tiểu cô nương tên là Diệp Hinh Nhi, chính là thiếu nữ vừa rồi tán dương Diệp Kinh Trần rất đẹp trai.

Nữ tử áo xanh là tỷ tỷ của nàng, tên là Diệp Mạn.

Diệp Mạn cũng không phải người bình thường, nàng chính là một trong những thế hệ trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất của Diệp gia.

Diệp Hinh Nhi lôi kéo Diệp Mạn, đi tới bên ngoài gian phòng của Diệp Kinh Trần.

- Diệp Kinh Trần, cút ra đây nhận lấy cái chết!

Diệp Kinh Trần vừa mới chuẩn bị nghiên cứu Thái Cổ Kiếm Đế Quyết, lại nghe thấy Diệp Thụy ngay tại ngoài cửa quát lên chói tai.

Diệp Kinh Trần nhíu nhíu mày, đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Diệp Thụy cùng Diệp Tuyết, hắn liền hiểu có chuyện gì.

Khóe miệng hiển hiện một tia cười lạnh, Diệp Kinh Trần trầm giọng nói:

- Diệp Tuyết, xem ra ngươi vẫn không biết hối cải là gì!

- Nhị ca, huynh phải báo thù cho muội a!

Diệp Tuyết lớn tiếng khóc, thanh âm sắc nhọn.

- Diệp Thụy đả thông mười bốn đầu chính kinh, một tay kiếm pháp cũng là xuất thần nhập hóa, ta cũng không tin Diệp Kinh Trần còn có thể ngăn cản!

- Diệp Thụy cũng không phải là loại người lương thiện gì, tính khí cực kỳ nóng nảy, nhất định sẽ không cho Diệp Kinh Trần một kết cục tốt!

- Hừ, ta ủng hộ Diệp Kinh Trần, Diệp Kinh Trần vừa rồi liền để chúng ta chấn kinh không nhỏ, lần này nhất định cũng có thể đánh bại Diệp Thụy!

- Phi! Ngươi còn đang nằm mơ à? !

Đám người nhao nhao nghị luận, Diệp Thụy đã rút ra trường kiếm dài ba thước kia của mình, kiếm quang hiển hiện, hàn mang lộ ra, trực chỉ Diệp Kinh Trần.

- Diệp Kinh Trần, ngươi đánh muội muội ta một quyền, ta liền đâm ngươi ba kiếm!

Diệp Kinh Trần hơi cau mày.

- Diệp Thụy, muội muội của ngươi tự làm tự chịu, ngươi còn muốn che chở cho nàng sao?

Diệp Thụy hừ lạnh nói:

- Diệp Kinh Trần, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi không theo đuổi được muội muội của ta, liền tùy ý nói xấu nó, hiện tại ta muốn đập vỡ mồm ngươi trước!

- Đã như vậy. . .

Diệp Kinh Trần đạm mạc nói:

- Vậy thì ta sẽ tiện thể thu thập ngươi một lượt luôn.

Hai người đang muốn xuất thủ, thì Diệp Hinh Nhi đột nhiên quát:

- Diệp Thụy, ngươi dùng kiếm khi dễ Diệp Kinh Trần, ta nhìn không được!

- Diệp Kinh Trần, ta cho ngươi mượn một thanh kiếm!

Diệp Hinh Nhi rút ra một thanh lợi kiếm màu xanh nhạt, ném về Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần đưa tay tiếp được, lập tức cảm giác được một cỗ huyết mạch tương liên truyền đến.

Phảng phất như hắn trời sinh nên dùng kiếm vậy!

Hắn biết rõ nguyên nhân, đây là bởi vì Thái Cổ Kiếm Đế Quyết, cùng thanh tiểu kiếm màu vàng trong đan điền của mình.

Kiếp trước hắn cũng dùng qua kiếm, nhưng không có loại cảm giác này.

Kiếm nơi tay, Diệp Kinh Trần liền hăng hái, có một loại cảm giác nắm cả thiên hạ trong tay!

- A?

Diệp Mạn cả kinh.

Nàng cảm giác được khí thế trên người Diệp Kinh Trần thay đổi đột ngột!

- Ảo giác sao?

Diệp Mạn lắc đầu, gõ nhẹ vào đầu muội muội mình một cái, quát khẽ nói:

- Ai cho phép muội đem kiếm của tỷ cho hắn mượn?