Chương 4: Ngươi nghĩ mình là cái thá gì?

Đám người Diệp gia vô cùng phẫn nộ, Diệp Kinh Trần tự đại cuồng vọng như vậy, đẹp trai cọng lông a!

Kỳ thật, trong lòng của bọn hắn phi thường ước ao cùng ghen tị.

Bọn hắn cũng muốn giống như Diệp Kinh Trần, hô to một tiếng, các ngươi cùng lên đi!

Nhưng, bọn hắn không dám!

Diệp Dĩnh trợn tròn con mắt, lắc đầu.

- Tên Diệp Kinh Trần này chả nhẽ bị thắng lợi vừa rồi làm cho đầu óc hôn mê sao?

- Diệp Thông cùng Diệp Khải Phong, chỉ bằng vào hắn có thể chống lại à?

- Lại còn hai người cùng tiến lên, ai, ta thật sự coi trọng hắn!

Vẻ mặt Diệp Dĩnh đầy thất vọng, nguyên lai tưởng rằng Diệp Kinh Trần có chút thực lực, không nghĩ tới, vẫn là một tên ngu xuẩn.

Ngu xuẩn như vậy, không đáng để thâm giao!

Mặt Diệp Tuyết không chút biểu tình nào, kì thực trong lòng lại cười thầm.

Diệp Kinh Trần càng cuồng, nàng lại càng thêm cao hứng.

Vì nó chứng tỏ, khoảng cách Diệp Kinh Trần bị đánh mặt càng ngày càng gần.

- Hừ, ngu xuẩn, xem ngươi chết thế nào!

Diệp Tuyết khinh thường nghĩ đến.

Tức giận nhất vẫn là Diệp Thông cùng Diệp Khải Phong.

Thân là tiểu thiên tài của Diệp gia, từ khi nào bọn hắn lại bị coi thường qua như vậy?

Huống chi, người coi thường bọn hắn lại là tên Diệp Kinh Trần này.

- Cuồng vọng, ngươi nghĩ ngươi đả thông năm đầu chính kinh liền có can đảm ở trước mặt chúng ta phách lối sao?

- Diệp Thông, đừng cùng hắn nói nhảm làm gì, hắn đã muốn chúng ta cùng tiến lên, vậy chúng ta liền thành toàn hắn!

Hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Kinh Trần, vận lên nguyên khí toàn thân, từng bước từng bước hướng Diệp Kinh Trần đi tới.

Giống như hai ngọn núi lớn hoành không trấn áp đến Diệp Kinh Trần!

Diệp Kinh Trần ngoắc ngoắc ngón tay, mặt mũi tràn đầy khinh thường

- Tới nhận lấy cái chết nào!

Nếu như là kiếp trước của hắn, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của hai người này.

Nhưng hắn trùng sinh lại một thế này, còn có tiểu kiếm màu vàng gia trì, nếu như ngay cả hai người này đều không thể trấn áp được, nói gì tới báo thù?

Người hắn muốn giết, đều là tồn tại kinh khủng đứng đầu đại lục này.

- Muốn chết!

Hai người cùng nhau đánh tới Diệp Kinh Trần.

- Toái Ngọc Chưởng!

Diệp Thông gầm thét, song chưởng biến thành xanh ngọc, lóe ra quang mang dị dạng, xem xét liền cực kì bất phàm.

Nhất tinh thượng phẩm võ kỹ —— Toái Ngọc Chưởng!

Diệp Khải Phong thì nhảy dựng lên, hai chân như huyễn ảnh, hướng mặt Diệp Kinh Trần mà đạp tới.

Nhất tinh thượng phẩm võ kỹ —— Huyễn Ảnh Thối Pháp!

Hai người vì muốn hung hăng thu thập Diệp Kinh Trần, không có chút lưu tình nào, xuất thủ chính là võ kỹ mình sở trường nhất, bọn hắn chính là muốn một kích đánh bại Diệp Kinh Trần.

Bọn hắn đã đả thông mười đầu chính kinh, tu vi cường đại, lại thêm cảnh giới võ kỹ nhất tinh thượng phẩm đại thành, lại thêm hai người liên thủ vây công Diệp Kinh Trần.

Trận chiến này tất thắng!

Mọi người chung quanh vội vàng tản ra, sợ không cẩn thận bị ngộ thương.

- Hôm nay, liền để ta đến giáo dục cho các ngươi một bài học, nên đối đãi như thế nào với huynh đệ đồng tộc!

Diệp Kinh Trần quát chói tai một tiếng, bỗng nhiên một quyền đánh ra.

Thù hận kiếp trước, tất cả được dồn trong một quyền này.

Nếu như không có bọn hắn, vận mệnh của mình, có lẽ sẽ cải biến.

Ầm ầm!

Không khí chấn động, sinh ra bạo hưởng kinh khủng.

Nhất tinh thượng phẩm võ kỹ —— Băng Sơn Quyền!

Cảnh giới viên mãn Băng Sơn Quyền!

Đây là võ kỹ đầu tiên mà Diệp Kinh Trần tu luyện tới cảnh giới viên mãn ở kiếp trước.

Xem như một ngọn núi ở trước mặt của hắn, chắc chắn cũng có thể bị hắn đánh nát.

Hủy thiên diệt địa!

Bành!

Nắm đấm của Diệp Kinh Trần đánh vào trên đùi Diệp Khải Phong.

Diệp Khải Phong gào lên một tiếng thê thảm, thân thể lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về.

Đồng thời, Diệp Kinh Trần lại đảo một quyền, cùng Toái Ngọc Chưởng của Diệp Thông cứng rắn đụng nhau.

Bịch!

Bàn tay xanh ngọc cứng rắn vô cùng, không ngờ bị Diệp Kinh Trần mạnh mẽ đánh vỡ, cánh tay của Diệp Thông liền rủ xuống dưới, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Kinh Trần, thắng!

Không chỉ có thắng, còn thắng nhẹ nhõm, thắng bá đạo!

Ực!

Tất cả mọi người đều hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.

Trên mặt hiện ra sự kinh hãi cùng khó có thể tin, giống như giữa ban ngày mà gặp được quỷ vậy!

Diệp Kinh Trần, vậy mà chiến thắng!

- Trần ca vô địch!

Diệp Xương lớn tiếng reo hò, so với Diệp Kinh Trần còn cao hứng hơn.

Hắn xem như là một người duy nhất, chân chính ủng hộ Diệp Kinh Trần.

Nhìn thấy Diệp Kinh Trần chiến thắng, hắn đương nhiên cao hứng.

Những người còn lại liền trầm mặc, bọn họ đã bị khiếp sợ, không biết nên nói như thế nào.

Vừa mới rồi bọn họ còn xem thường Diệp Kinh Trần, nhưng Diệp Kinh Trần lại dùng sự thực, hung hăng đánh mặt bọn hắn.

Sắc mặt ba người Diệp Thông xanh xám, phảng phất như ăn phải con ruồi vừa bu vào phân, mặt mũi tràn đầy phẫn hận, trừng mắt nhìn Diệp Kinh Trần.

Bọn hắn đều bị thương không nhẹ.

Nhưng, nhục thân tổn thương, bất quá chỉ là ngoại thương thôi.

Chân chính để bọn hắn thâm thụ đả kích, vẫn là thực lực cường đại của Diệp Kinh Trần.

Bọn hắn giao thủ với Diệp Kinh Trần ngay cả một chiêu đều không qua được!

Khó mà tiếp nhận!

Diệp Dĩnh che miệng lại, nhịn không được soạt soạt soạt lùi lại ba bước, thất thanh nói:

- Vậy mà hắn thắng!

Nàng vừa mới mắng Diệp Kinh Trần là ngu xuẩn, hiện tại xem ra, người chân chính ngu xuẩn thật ra chính là nàng!

Diệp Kinh Trần, là có tự tin tuyệt đối! Cũng là có thực lực tuyệt đối!

Khuôn mặt lãnh ngạo của Diệp Tuyết cũng cuối cùng không kềm được thất thố, khó có thể tin nói ra:

- Không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Hắn… Diệp Kinh Trần hắn dựa vào cái gì có thể thắng? !

Nàng cắn chặt hàm răng, hai hàm răng đều muốn cắn nát. Đôi tay thanh tú nắm chặt, móng tay đều cắm sâu vào bên trong bàn tay, nàng vạn phần không cam lòng.

Diệp Kinh Trần càng ưu tú, càng cường đại, đối với nàng mà nói, thì càng bị đả kích.

Nàng không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy!

Hít sâu một hơi, Diệp Tuyết miễn cưỡng bình phục tâm cảnh, trên mặt lại lộ ra tiếu dung lãnh ngạo.

- Nếu Diệp Kinh Trần cường đại như thế, xem ra, hắn có tư cách làm người theo đuổi ta! Có thể trở thành tùy tùng của bản tiểu thư, là thiên đại phúc phận của Diệp Kinh Trần hắn!

Diệp Tuyết tự phụ cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, phảng phất một con Khổng Tước kiêu ngạo, từng bước một chậm rãi đi hướng Diệp Kinh Trần đi tới.

Đám người tránh ra cho nàng một con đường, Diệp Tuyết đi đến, lãnh đạm nói ra:

- Diệp Kinh Trần, ngươi cũng có chút thực lực, đã như vậy, ta cho ngươi một cái cơ hội làm tùy tùng của ta.

Diệp Tuyết ngẩng cao đầu lên, dùng cằm mà nhìn Diệp Kinh Trần, phảng phất như nàng thu Diệp Kinh Trần làm tùy tùng, là đối Diệp Kinh Trần ban ân lớn lao.

- Vậy mà Diệp Tuyết lại coi trọng Diệp Kinh Trần?

- Chẳng lẽ Diệp Kinh Trần đối nàng thổ lộ, thật sự đã đả động đến nàng sao?

- Ta xem là thực lực của Diệp Kinh Trần mới đả động tới Diệp Tuyết!

- Thật hâm mộ Diệp Kinh Trần nha, có thể làm tùy tùng của Diệp Tuyết, tiếp xúc gần gũi với Diệp Tuyết, nói không chừng thật sự có một tia hi vọng thân cận Diệp Tuyết a.

Đám người Diệp gia vô cùng hâm mộ, chuyện tốt bực này thế nào lại không có rơi xuống trên đầu của bọn hắn đâu.

Diệp Kinh Trần nhìn thật sâu Diệp Tuyết một chút, đột nhiên cười lạnh nói:

- Diệp Tuyết, ngươi nghĩ mình là cái thá gì?

- Ngươi ý gì!

Diệp Tuyết nhíu mày quát lạnh.

Nguyên lai nàng tưởng rằng Diệp Kinh Trần sẽ vui vẻ đáp ứng, không nghĩ tới Diệp Kinh Trần lại nói với nàng như thế.

Diệp Kinh Trần lạnh lùng nói ra:

- Diệp Tuyết, người khác không biết, ngươi cho rằng ta cũng không biết à? Người đứng sau lưng giật dây mọi chuyện, chả nhẽ không phải là tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi sao?

Diệp Tuyết biến sắc.

Dừng một chút, Diệp Kinh Trần tiếp tục nói ra:

- Diệp Tuyết, có lẽ ngươi tự nhận là mình có mấy phần tư sắc, kỳ thật, ngươi trong mắt của ta, ngươi ngay cả chó ghẻ cũng không bằng. Diệp gia đệ nhất mỹ nữ sao? Ôi ôi! Ta nhổ vào! Xấu như vậy, chả nhẽ ngươi không cảm thấy ngại khi nói mình là đệ nhất mỹ nữ à?

Diệp Kinh Trần không hề cố kỵ, không để ý sắc của Diệp Tuyết, đối với Diệp Tuyết chính là chửi ầm lên, đem Diệp Tuyết mắng đến cẩu huyết lâm đầu.