Chương 02: Hắn. . . Không xứng!
Thực lực của Diệp Trạch, tại nhóm tiểu bối bên trong Diệp Gia coi như miễn cưỡng coi được.
Ba mươi sáu chính kinh, hắn đã đả thông bốn cái, lực lượng vượt qua bốn trăm cân!
Tại Thông Mạch cảnh giới, ba mươi sáu chính kinh cùng bảy mươi hai kỳ mạch, mỗi lần đả thông một cái liền gia tăng một trăm cân lực lượng.
Đồng thời, người có thiên phú, thời điểm đả thông kinh mạch còn có thể thức tỉnh năng lực đặc thù.
Diệp Trạch không có thức tỉnh năng lực đặc thù.
Diệp Kinh Trần cũng chỉ đả thông có năm đầu chính kinh, lực lượng vượt qua năm trăm cân, đồng dạng cũng không thức tỉnh ra năng lực đặc thù.
Diệp Kinh Trần cười lạnh nhìn Diệp Trạch.
- Diệp Trạch, ngươi bất quá đả thông bốn đầu chính kinh, cũng dám ở trước mặt ta sủa bậy sao?
- Ta cho ngươi một cơ hội, cút ngay ra khỏi gian phòng của ta, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Sắc mặt Diệp Trạch tái xanh, giận dữ hét:
- Diệp Kinh Trần, ngươi chớ có đắc ý, ngươi so với ta chỉ nhiều hơn một trăm cân lực lượng thôi, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!
Vẻn vẹn một trăm cân lực lượng, còn chưa đủ để quyết định thắng bại của chiến đấu.
Chiến đấu chân chính, nhân tố ảnh hưởng tới thắng bại có nhiều lắm.
Lực lượng, võ kỹ, thân pháp, kinh nghiệm chiến đấu. . . Thậm chí còn có ý chí!
- Nếu ngươi đã tới tìm đường chết!
Diệp Kinh Trần chậm rãi giương mi mắt lên.
- Vậy ta liền thành toàn ngươi!
Vừa dứt lời.
Bá một tiếng, Diệp Kinh Trần xuất hiện ngay trước mặt Diệp Trạch, một cước đá ra.
Bành!
Diệp Trạch hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì, bụng bị chân Diệp Kinh Trần đạp trúng, gào lên thê thảm, cả người bay ngược ra khỏi gian phòng.
Diệp Trạch rơi xuống phiến đá bên ngoài, ôm bụng cuồng khiếu, phảng phất như ruột đều bị đạp gãy từng khúc vậy.
Hoa. . .
Đám người Diệp gia nhường ra một lối đi, hoảng sợ nhìn Diệp Kinh Trần.
Diệp Trạch mặc dù không bằng Diệp Kinh Trần, nhưng cái này cũng bại quá nhanh đi?
Ngay cả chính Diệp Kinh Trần, đều có chút kinh ngạc.
"Lực lượng của ta. . ."
Diệp Kinh Trần nắm chặt lại quyền.
Hắn chỉ đả thông năm đầu chính kinh, lực lượng hẳn là hơn năm trăm cân mới đúng.
Nhưng một cước vừa rồi đá ra, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng của mình viễn siêu năm trăm cân.
Chí ít cũng phải tám trăm cân!
Chính là trình độ đả thông tám đầu chính kinh!
Hắn liền nghĩ tới tiểu kiếm màu vàng trong đan điền. Lực lượng của mình tăng vọt, hẳn là cùng tiểu kiếm màu vàng kia có quan hệ.
Diệp Kinh Trần hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Diệp Kinh Trần đi tới, đám người lập tức tản ra, rồi mới đem hắn vây quanh.
- Vậy mà Diệp Kinh Trần một cước đánh bại Diệp Trạch, xem ra thực lực không tệ a!
Bên ngoài tiểu viện của Diệp Kinh Trần, dưới một cây đại thụ, hai vị thiếu nữ xinh đẹp đang nghị luận.
Thiếu nữ đang nói chuyện tên là Diệp Dĩnh.
Tại bên cạnh nàng, là một thiếu nữ so với nàng càng xinh đẹp hơn, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt đạm mạc, mang theo một loại cao cao tại thượng cùng lãnh ngạo.
Diệp Tuyết!
Diệp Dĩnh nhìn về phía Diệp Tuyết.
- Diệp Tuyết, tên Diệp Kinh Trần này cũng dám hướng ngươi thổ lộ tình cảm, xem ra hắn cũng thật là có chút tài năng!
Diệp Tuyết nhàn nhạt nói ra:
- Hắn không có hướng ta thổ lộ!
- Cái gì?
Diệp Dĩnh tràn đầy kinh ngạc.
- Vậy tại sao ngươi không giúp hắn giải thích một chút?
Diệp Tuyết lãnh ngạo cười một tiếng, khinh thường nói ra:
- Ta giúp hắn giải thích? Hắn cũng xứng?
Diệp Dĩnh ngẩn người, gật đầu nói:
- Xác thực, Diệp Kinh Trần còn chưa có tư cách, để cho Diệp gia đệ nhất mỹ nữ vì hắn ra mặt giải thích.
- Hắn. . . Không xứng!
Hai người đều vô cùng cao ngạo, hoàn toàn không đem Diệp Kinh Trần để vào mắt.
Chỉ là, Diệp Dĩnh sẽ không biết, tin tức giả Diệp Kinh Trần truy cầu Diệp Tuyết, chính là do Diệp Tuyết thả ra.
Nàng tự nhiên cũng sẽ không giúp Diệp Kinh Trần giải thích.
Tại Diệp gia, vô số thiếu niên đều truy cầu Diệp Tuyết, đem Diệp Tuyết nâng lên trên trời, xem như nữ thần mà đối đãi.
Ngoại trừ Diệp Kinh Trần.
Diệp Kinh Trần đối với Diệp Tuyết đều là hờ hững lạnh lẽo, càng thêm không có nịnh bợ lấy lòng nàng dù chỉ một lần.
Bởi vậy, Diệp Tuyết hận lên Diệp Kinh Trần, cho rằng Diệp Kinh Trần không đem mình để vào mắt.
Chỉ vì cái lí do buồn cười đó, nàng thả ra tin tức giả là Diệp Kinh Trần đối với mình thổ lộ tình cảm, còn chuyên môn đến xem những người khác ẩu đả Diệp Kinh Trần.
Mà nàng, vẫn như cũ là nữ thần cao cao tại thượng, tùy ý thúc đẩy vô số nô lệ.
Bên ngoài ba mươi mét phía xa, trong một chỗ góc tường.
Đang có ba người thiếu niên dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Tuyết, gương mặt xinh đẹp lãnh ngạo kia của Diệp Tuyết để bọn hắn tâm động không thôi.
Ba người bọn hắn chính là tiểu thiên tài của Diệp gia, Diệp Tam Minh, Diệp Thông, cùng Diệp Khải Phong.
Yếu nhất là Diệp Tam Minh cũng đã đả thông tám đầu chính kinh.
- Ôi ôi, Diệp Kinh Trần vậy mà dùng một cước đánh bại Diệp Trạch, xem ra trước kia chúng ta vẫn là xem thường hắn!
Diệp Tam Minh tuy là tán dương Diệp Kinh Trần, kỳ thực hắn vẫn như cũ chẳng thèm ngó tới Diệp Kinh Trần.
- Chỉ là Diệp Trạch chủ quan thôi, nếu không cũng sẽ không bị một cước đánh bại như vậy.
Diệp Thông nói.
Ba người khẽ gật đầu, cũng không có đem Diệp Kinh Trần để vào mắt.
Coi như bọn hắn không xuất thủ, Diệp Kinh Trần cũng nhất định nhận hết khuất nhục.
- Diệp Kinh Trần, vậy mà ngươi lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ, thừa dịp tiểu đệ của ta không sẵn sàng, đem hắn đả thương, ngươi không sợ mất mật sao ?
Ca ca của Diệp Trạch - Diệp Đào nhảy ra ngoài, giận dữ mắng mỏ Diệp Kinh Trần.
Diệp Kinh Trần lạnh lùng nhìn xem Diệp Đào.
Thời điểm kiếp trước, chính là như thế.
Hắn đánh bại Diệp Trạch, nhưng lại bị Diệp Đào đánh bại, bị Diệp Đào ẩu đả.
Một thế này, sẽ không còn những sự tình kia!
- Diệp Đào, ngươi đã muốn làm chó cho Diệp Tuyết, vậy thì đừng nói nhảm, ra tay đi, xem ta có đánh nổ đầu chó của ngươi không.
Người khác có lẽ không biết, sau lưng làm chủ chuyện này là Diệp Tuyết, nhưng Diệp Kinh Trần sao lại không biết?
Trước tiên thu thập mấy con chó này, sau đó lại đi thu thập Diệp Tuyết!
- Ngươi muốn chết!
Diệp Đào tức giận, sắc mặt dữ tợn.
- Diệp Đào nhưng là đã đả thông sáu đầu chính kinh!
- Diệp Đào nhất định đánh bại Diệp Kinh Trần!
- Đó là đương nhiên, chỉ là một Diệp Kinh Trần, cũng xứng cùng Diệp Đào đánh đồng sao?
Đám người lớn tiếng nghị luận, trào phúng Diệp Kinh Trần.
Diệp Tam Minh cười nhạt nói:
- Nhiều nhất ba chiêu, Diệp Kinh Trần tất bại!
Diệp Tuyết âm thầm cười lạnh, không đem ta để vào mắt, vậy ta liền để ngươi hối hận cả một đời!
Trần ca, cố lên a!
Chỉ có Diệp Xương vì Diệp Kinh Trần âm thầm động viên, cũng không dám la lên, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cổ vũ.
Diệp Đào nhảy dựng lên, vồ giết về phía Diệp Kinh Trần, giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, hung hãn dị thường.
- Một chiêu này là Mãnh Hổ Hạ Sơn, tốt!
Đám người reo hò.
Diệp Thông có chút kinh ngạc.
- Vậy mà đem nhất tinh trung phẩm võ kỹ Mãnh Hổ Hạ Sơn tu luyện đến cảnh giới đại thành, Diệp Đào này có chút tài năng a!
Diệp Tam Minh cười ha ha một tiếng.
- Xem ra ngay cả ba chiêu tên Diệp Kinh Trần này đều chèo chống không được, chỉ cần một chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn này, hắn nhất định phải thua!
Đối mặt Diệp Đào, thực giống như mãnh hổ nhào về phía mình, Diệp Kinh Trần khinh thường cười nhạo.
- Mãnh Hổ Hạ Sơn? Ta chỉ thấy đây là chó hoang chụp mồi! Ta để ngươi nhìn xem, cái gì mới thật sự là mãnh hổ!
Diệp Kinh Trần hướng phía trước đạp mạnh một cái, sàn nhà bị hắn đạp một cước giẫm nứt.
Rống!
Một tiếng hổ gầm xuất hiện, từ trên thân Diệp Kinh Trần nổ vang, sóng âm vô hình đánh ra, chấn màng nhĩ của mọi người ở đây đều đau nhức.
Tại trong mắt mọi người, Diệp Kinh Trần giống như không còn tồn tại, mà là biến thành một đầu mãnh hổ bên trong núi rừng đang ngửa mặt lên trời gào thét, rống động sơn lâm!
Rồi sau đó, Diệp Kinh Trần đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Công kích kinh khủng cường hoành mà đi, đánh từ trên trời giáng xuống trên người Diệp Đào.
Bành!
Diệp Đào kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất thổ huyết không thôi.
- Hổ Khiếu Cuồng Quyền!
- Lại là đỉnh phong cảnh giới Hổ Khiếu Cuồng Quyền!