Chương 1: Đại sự không ổn

Chương 1 : Đại Sự Không Ổn.

Vân Tượng Thành.

Diệp Gia.

Diệp Kinh Trần đứng tại trước gương, nhìn vẻ mặt thiếu niên có chút non nớt trong đó. Vẻ mặt này là của hắn sao ?

Thiếu niên mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng mày kiếm mắt sáng, thân thể thẳng tắp, khí vũ phi phàm, đủ để cho vô số nữ hài tử cuồng si.

Sờ sờ gò má, Diệp Kinh Trần thì thào :

- Ta… vậy mà lại trở về năm mười sáu tuổi!

Không sai, mười sáu tuổi!

Kiếp trước của Diệp Kinh Trần là một thời đại hoàng kim, có rất nhiều thiên kiêu đấu đá tranh phong, vô số dị bảo xuất hiện.

Nhưng những việc đó cùng Diệp Kinh Trần không có chút quan hệ nào cả.

Hắn ở Diệp gia là một người bình thường. Ngoại trừ có khuôn mặt thon dài khá là đẹp trai ra, thiên phú tu luyện lại rất bình thường đến không thể bình thường hơn.

Tại thời đại hoàng kim như thế, đừng nói là cùng những thiên kiêu kia tranh phong, ngay cả chỗ đứng phía sau bọn họ hắn cũng không có.

Cái này thì cũng thôi đi, cùng lắm thì làm một người bình thường, sống thanh thản ổn định cả một đời cũng được.

Nhưng là, đời không như mơ, không ai có thể nói trước được điều gì.

Nguyên nhân cũng bởi vì Diệp Gia xuất hiện một kiện dị bảo, không ngờ gây nên thiên địa dị tượng, toàn bộ đại lục cũng vì đó chấn động.

Thế là vô số thế lực lớn nhỏ trên đại lục tất cả đều đánh tới Diệp gia.

Kỳ thật tại thời điểm dị bảo vừa xuất hiện, Diệp Gia đã muốn giao dị bảo ra, bởi vì căn bản Diệp Gia không có thực lực giữ được dị bảo đó.

Nhưng địch nhân lại không có cho Diệp Gia cơ hội này.

Bọn hắn không nói lời gì, giết sạch già trẻ lớn bé cả nhà Diệp gia, bao quát cả phụ mẫu huynh đệ tỷ muội của Diệp Kinh Trần.

Giết sạch toàn bộ Diệp gia, chó gà không tha!

Diệp Kinh Trần mang theo dị bảo trốn đi.

Đương nhiên, sau này vẫn trốn không thoát, lại bị giết chết.

Cuối cùng, đánh chết Diệp Kinh Trần lại là người của Diệp Gia, bất quá là người của Diệp Gia khác. Bọn họ chính là gia tộc cội nguồn của Diệp Gia mà Diệp Kinh Trần đang ở. Cũng chính vào lúc đó Diệp Kinh Trần mới biết được, gia tộc Diệp Gia cội nguồn kia không ngờ lại là gia tộc được xếp vào hàng ngũ đỉnh cao của đại lục.

Diệp Kinh Trần đối với gia tộc kia không có chút cảm tình nào, nếu có thì cũng chỉ là thù hận vô tận mà thôi!

- Hiện tại ta đã về tới lúc mười sáu tuổi, nhất định sẽ không để chuyện của kiếp trước lại phát sinh lần nữa.

- Diệp gia! Thái Hạo Thiên Hư Cung! Vạn Hóa Ma Điện! Nhật Nguyệt Kiếm Tông! Linh Hoang Thần Giáo! . . .

- Các ngươi đều chờ đó cho ta!

- Còn có. . . Tiêu Lưu Ly!

Nói ra cái tên cuối cùng, sát ý của Diệp Kinh Trần sôi trào, đôi mắt đều biến thành màu đỏ.

Sở dĩ hắn bị dồn vào bước đường cùng, cũng là bởi vì Tiêu Lưu Ly tiết lộ hành tung của hắn.

Tiêu Lưu Ly danh xưng Lưu Ly Thánh Nữ, là thiên kiêu chi nữ của Kim Tiêu Tông, cũng là một vị tuyệt đỉnh mỹ nữ. Lấy thân phận cùng địa vị của Diệp Kinh Trần so với Tiêu Lưu Ly thì đúng ra là không nên có quan hệ gì.

Nhưng có một lần Tiêu Lưu Ly gặp nạn thì được Diệp Kinh Trần cứu mạng. Hắn chính là ân nhân cứu mạng của Tiêu Lưu Ly.

Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới người bán đứng hắn lại là người mà hắn cứu.

Sát ý của hắn đối với Tiêu Lưu Ly so với bất kỳ người nào đều sâu nặng hơn.

Tiêu Lưu Ly nhất định phải chết!

Đôi mắt Diệp Kinh Trần khép hờ, cảm ứng vào bên trong đan điền của mình.

Tại bên trong đan điền của hắn có một điểm sáng lớn bằng một đầu ngón tay cái, đang tỏa ra kim quang ảm đạm.

Kim Quang ảm đạm chiếu toàn thân hắn một lần lại một lần, mỗi một tế bào đều được hào quang màu vàng rèn luyện.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện cái kim quang nhàn nhạt này lại là một thanh tiểu kiếm màu Hoàng Kim.

Chuôi tiểu kiếm hoàng kim này chính là dị bảo dẫn đến họa diệt môn của Diệp gia.

Diệp Kinh Trần suy đoán sự trùng sinh của mình chắc hẳn là cùng chuôi tiểu kiếm hoàng kim này có liên quan.

- Ai…

Diệp Kinh Trần nhìn thanh tiểu kiếm hoàng kim, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp

Diệp gia bị diệt môn cũng là bởi vì nó, mình được trùng sinh cũng là vì nó, thật không biết nên cảm kích nó hay là nên oán hận nó.

Linh hồn lực của Diệp Kinh Trần thoáng chạm nhẹ vào thanh tiểu kiếm hoàng kim một chút thì...

Ầm...Ầm!

Đột nhiên, một đạo sấm rền tại bên trong linh hồn của Diệp Kinh Trần nổ vang.

Thái cổ Kiếm Đế quyết

Một kiếm diệt thiên, một kiếm nghịch đạo, một kiếm phá vạn Pháp.

Giọng nói to lớn vang lên như là thanh âm của thần linh.

Một dòng tin tức lít nha lít nhít tiến vào trong đầu Diệp Kinh Trần.

Thái Cổ Kiếm Đế Quyết!

Công pháp thiên!

Kiếm pháp thiên!

Phụ trợ thiên!

Bí pháp thiên!

Thái Cổ Kiếm Đế Quyết, tổng cộng bốn thiên, toàn bộ lưu chuyển tại trong đầu Diệp Kinh Trần.

Do hắn vẫn còn nhỏ yếu, nên bốn thiên này đều chỉ có nội dung tu luyện của thông mạch cảnh, phần sau này cần hắn cần đạt đến cảnh giới cao hơn thì mới tìm hiểu được.

Tiên Cổ đại lục chia giới chia là thông mạch cảnh, Linh Hải cảnh, Nguyên Đan cảnh, Kim Thai cảnh, Địa Sát cảnh, Thiên Cương Cảnh, Pháp Tướng cảnh. . .

Ngoại trừ Thông Mạch cảnh, mỗi mộtcảnh giới đều chia làm cửu trọng.

Thông Mạch cảnh giới thì lấy đả thông kinh mạch tích súc nguyên khí làm chủ.

Kinh mạch con người chia làm ba mươi sáu chính kinh cùng bảy mươi hai kỳ mạch, tổng cộng 108 đường mạch.

Đả thông toàn bộ một trăm linh tám đường kinh mạch, lại mở Linh Hải đan điền là bước vào Linh Hải Cảnh.

"Thái Cổ Kiếm Đế Quyết!"

Đôi mắt Diệp Kinh Trần liền tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.

Mặc dù hắn được trùng sinh nhưng nếu muốn báo thù thì hắn cũng không có nắm chắc.

Dù sao thì địch nhân thực sự là quá mạnh! Tất cả đều là thế lực đỉnh tiêm của Tiên Cổ đại lục.

Thái Cổ Kiếm Đế Quyết xuất hiện làm nhen nhóm lên hi vọng báo thù của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần đang chuẩn bị xem Thông Mạch thiên trong Thái Cổ Kiếm Đế Quyết thì đột nhiên cửa phòng của hắn bị một bóng người phá tan.

- Trần ca, Trần ca, không xong! Đại sự không ổn a!

Người vừa tới là một thiếu niên tên là Diệp Xương.

Đôi mắt Diệp Kinh Trần nhắm lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

- Đến rồi!

Chuỗi ngày bi thảm của kiếp trước là bắt đầu từ hôm nay!

Sắp phát sinh chuyện gì thì Diệp Kinh Trần rõ như lòng bàn tay.

Diệp Xương dồn dập nói :

- Trần ca, không phải là huynh không thích Diệp Tuyết sao? Vậy sao lại đi tỏ tình với nàng ?

Diệp Xương cuống lên, giống như kiến bò trên chảo nóng.

- Hiện tại rất nhiều người đều hướng về bên này, Trần ca, ngươi mau chạy đi! Tuyệt đối đừng để những người theo đuổi Diệp Tuyết bắt được !

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng rống lớn.

- Muốn chạy? Diệp Kinh Trần, ngươi trốn không thoát đâu!

- Cũng dám tỏ tình với Diệp Tuyết, theo ta thấy thì chắc là ngươi chán sống rồi...

Một loạt tiếng bước chân dồn dập đi về phía này, ngoài cửa xuất hiện không ít người, tất cả đều là thiếu niên thiếu nữ của Diệp Gia.

Bọn hắn đi tới, mặt mũi tràn đầy sát khí trừng mắt nhìn Diệp Kinh Trần, giống như Diệp Kinh Trần đã động chân động tay vào nữ thần trong lòng bọn họ.

- Xong!

Diệp Xương cười khổ.

Hắn đã cố hết sức chạy tới mật báo cho Diệp Kinh Trần, nhưng không ngờ vẫn chậm

Vẻ mặt Diệp Kinh Trần lạnh lùng quan sát đám người này.

Kiếp trước cũng bởi vì bọn họ làm Diệp Kinh Trần bỏ lỡ rất nhiều cơ duyên, cuối cùng lại bị lạc hậu, lạc hậu dần dần sau đó vĩnh viễn cũng không đuổi kịp những người khác.

Đám người này hung hăng đánh cho hắn một trận, đánh hắn nằm trên giường suốt ba tháng.

Bởi vậy, hắn đã bỏ qua cuộc khảo hạch của Vân Tượng học viện một tháng sau đó.

Không thể tiến vào Vân Tượng học viện, rất nhiều việc tốt đều không đạt được, cũng không có danh sư chỉ điểm.

Người khác đều đạt tới cảnh giới Linh Hải, còn hắn vẫn kẹt ở cảnh giới Thông mạch

Vĩnh viễn lạc hậu!

- Một thế này, người nên bị đánh là các ngươi!

Diệp Kinh Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này.

- Trần ca.

Tim Diệp Xương đập loạn không thôi.

Đối mặt với nhiều người hung ác như vậy, da đầu hắn cũng có chút tê dại.

- Diệp Kinh Trần, ngươi cũng dám tỏ tình với Diệp Tuyết, ngươi muốn chết hay sao!

Diệp Trạch bước vào trong phòng, một mặt hung ác, nhe răng nhìn Diệp Kinh Trần cười, nắm đấm bóp lại vang lên tiếng răng rắc.

Hắn chính là một trong đông đảo những người theo đuổi Diệp Tuyết.