Chương 81: Đại xà ta thích ngươi!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diệp Giang Xuyên cảm giác hồn thể của mình dường như tăng lên, khoảng hai ba phần trăm.
Con nhện này vừa chết, những con nhện khác phát ra tiếng kêu chi chi, chạy tứ tán, không còn dám tiến lên phía trước nữa.
Diệp Giang Xuyên cau mày. Cẩu vật, chỉ biết lấn yếu sợ mạnh, lá gan nhỏ thật.
Ba con nhện trưởng thành nhìn nhau, sau đó đứng lên, cầm dao muốn tiến lên phía trước.
Tạp Trát Y há miệng thở dốc. Cho dù mệt, hắn ta cũng không sợ những con nhện này, vẫn bảo vệ bên cạnh Diệp Giang Xuyên, giơ tam xoa kích ô a kêu lên.
Ban đầu hắn ta biết nói chuyện, kết quả đến chư thiên Hư Ám, hắn ta không còn nói chuyện được nữa, chỉ biết a ô. Quá mất mặt!
Đột nhiên, ba con nhện trưởng thành sững người, nhìn sang một bên, sau đó bọn chúng thu lại con dao, chậm rãi lui lại.
Đám nhện con cũng lui lại theo.
Diệp Giang Xuyên không khỏi cắn răng.
Bọn chúng làm như thế chỉ có một khả năng, có một tên gia hỏa còn lợi hại hơn bọn chúng xuất hiện.
Một bên truyền đến âm thanh rất quái dị.
Diệp Giang Xuyên nhìn lại, lập tức kinh hãi.
Hắn nhìn thấy một con cự xà xuất hiện bên trong khu rừng. Con rắn này dài khoảng hai trượng, to bằng thùng nước, toàn thân có màu xanh, đại diện cho việc trên người nó ẩn chứa kịch độc đáng sợ.
Cho dù cách xa vài chục trượng, hắn cũng có thể ngửi được mùi tanh của độc xông vào mũi.
Thân rắn uốn lượn, vảy rắn trên người mọc rất tinh tế, giống như phù văn.
Nhìn kỹ lại, hắn ta có thể cảm nhận được sức mạnh của con rắn rất đáng sợ, phát ra khí tức âm lãnh, từng bước xâm chiếm sinh cơ, khiến cho lòng người run rẩy.
Hung ác, nham hiểm, băng lãnh, hung tàn, ngang ngược, lạnh lùng như sắt đá.
Thân rắn ẩn chứa một lực bộc phát mãnh liệt. Không ra thì thôi, vừa ra là long xà khởi lục (rồng rắn hiện lên mặt đất).
Con rắn xanh vừa xuất hiện, đám nhện lập tức trốn đi. Nhân vật lớn ác hơn đã xuất hiện, nhân vật nhỏ liền bỏ chạy.
Con rắn lớn nhìn Diệp Giang Xuyên, đột nhiên thân rắn dựng thẳng, đầu ngẩng thật cao, trực chỉ vân tiêu.
Con rắn mở mắt, hai cặp mắt rắn to như hai nắm tay, tản ra ánh sáng rét lạnh. Nó mở cái miệng lớn một trăm tám mươi độ, hàm răng như chủy thủ sắc bén vô cùng. Ai nhìn thấy, tim cũng phải rét lạnh.
Nguy cơ lớn hơn đã xuất hiện.
Lần này hắn phải chết.
Tạp Trát Y gần như tê liệt ngã xuống đất, không thể chiến đấu được nữa.
Hắn ta không sợ đối mặt với nhện, nhưng con rắn lớn này, hắn ta không đấu lại được.
Lúc này, Diệp Giang Xuyên cũng đã đạt đến cực hạn, nhưng hắn lại cười.
Hắn quyết chơi liều. Hắn nhặt tam xoa kích của Tạp Trát Y lên, nhìn con rắn lớn, miệng hô: “Tới đi, súc sinh, ta không sợ ngươi.”
Dường như đối phương nghe hiểu hai tiếng “súc sinh”. Nó phát ra tiếng rít, độc xà thổ tín.
Nhưng Diệp Giang Xuyên không sợ, vẫn rống to.
“Đến đi, ta không sợ ngươi.”
“Chiến, chiến, chiến.”
“Phải dũng cảm.”
“Chết sống có số, giàu có nhờ trời, chiến.”
Lúc này, nhiệt huyết Diệp Giang Xuyên sôi trào hẳn lên, khí phách hiên ngang, con ngươi đỏ bừng, tóc dựng đứng, không hề sợ hãi, chiến ý vô tận.
Cần chi quan tâm ngươi hung tàn. Ngươi có đáng sợ hơn nữa ta cũng không sợ, một xiên đâm ngươi máu chảy ròng ròng, đâm mù mắt của ngươi, ngươi chết ta sống.
Cùng lắm thì chết cả hai. Dù có làm gì cũng chẳng còn đường lui.
Đến đi, súc sinh, đến chiến đi.
Con rắn lớn đột nhiên bò đến, tốc độ cực nhanh. Nó quay chung quanh Diệp Giang Xuyên, không ngừng chuyển động.
Diệp Giang Xuyên cầm tam xoa kích, nhìn chằm chằm con rắn lớn, một bước không lùi.
Nhìn hàm răng con rắn, thân là thiết huyết nam nhi, hắn cũng khó tránh khỏi tâm linh run rẩy, chi bằng quyết tâm.
Nguy hiểm càng lớn, Diệp Giang Xuyên lại càng hung ác.
Lúc trước, hắn chỉ có Luyện Thể tầng hai, một đám tiểu Tam đánh hắn, hắn cũng có trạng thái như bây giờ, cuối cùng đánh vỡ đầu tiểu Tam.
Con rắn và Diệp Giang Xuyên đối mặt nhau, con mắt dựng đứng mang theo huyết tinh vô tận nhìn chăm chú Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Xuyên sử dụng Truy Bản Tố Nguyên, dường như cảm nhận được con rắn đang nói cái gì đó: “Ngươi rất đẹp trai, ta thích ngươi, ta muốn ngủ cùng với ngươi.”
Diệp Giang Xuyên choáng váng. Lúc này hắn mới nhớ tới hắn có một thẻ bài truyền kỳ, Dữ Xà Cộng Miên.
Con rắn xuất hiện hoàn toàn không có địch ý. Thật ra, nó đang thổ lộ với Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Xuyên im lặng: “Này, không ngủ, chúng ta làm bạn bình thường thôi.”
Con rắn giống như đang cười, thân rắn nằm xuống, bò sang một bên, cũng không rời đi, quấn quanh cây đại thụ cách Diệp Giang Xuyên mấy chục trượng.
Diệp Giang Xuyên thở dài một hơi, cơ thể co quắp, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Từ nơi sâu xa, hắn biết mình đã vượt qua được một kiếp.
Hắn quay lại nói với Tạp Trát Y: “Cái tên phế vật ngươi đấy, ta đã hy sinh Ngư Hải Diệp, hy sinh những người cá khác, nhưng lĩnh quân người cá ngươi trong thời khắc mấu chốt lại không phát huy được tác dụng gì.”
Tạp Trát Y kêu lên oan ức.
“Nói cũng không biết nói, người ta còn tưởng ta oan uổng ngươi.”
Nói thì nói như vậy, Diệp Giang Xuyên vẫn vỗ vai Tạp Trát Y, biểu thị sự cảm tạ.
Huynh đệ, vất vả cho ngươi rồi. Nếu không có ngươi, ta sẽ chết.
Con rắn bất động, con nhện biến mất.
Diệp Giang Xuyên thở phào một hơi, nhưng hắn không dám lười biếng.
Hắn bắt đầu hấp thu linh khí, hút vào trong cơ thể, bắt đầu tu luyện.
Chỉ khi nào bản thân mạnh lên, hắn mới có sinh cơ. Hắn nhất định phải liều mạng.
Nhưng hắn chỉ mới hấp thu được một ít linh khí, cơ thể dung nạp rất nhanh đã đạt đến cực hạn.
Hắn lập tức lợi dụng linh khí bên trong cơ thể luyện chế Côn Luân Thổ.
Linh khí vận chuyển, Côn Luân Thổ xuất hiện, trong tay dần dần hóa hình, biến thành một đấu cát, sau đó khẽ hấp, hút thổ ngay tại chỗ.
Côn Luân Thổ biến mất, rót vào trong cơ thể của hắn. Dường như hắn lại mạnh thêm một chút, có thể bổ sung thêm cho mình một ít linh khí.
Linh khí ở đây vô biên vô hạn. Nếu quán rượu có thể xuất hiện ở đây thì tốt quá rồi.
Tiếp tục hấp khí, sau đó luyện thể, tiếp tục hấp thu, mạnh lên, lại hấp khí, lại luyện thổ.
Tạp Trát Y bò dậy, cầm tam xoa kích cảnh giới cho Diệp Giang Xuyên.
Người cá Tạp Trát Y cảnh giới, nhịn không được lại xuống sông.
Vừa mới chạm nước, Tạp Trát Y lập tức cứng ngắc, không nhúc nhích, chẳng khác nào đã chết.
Diệp Giang Xuyên vội kéo hắn ta trở lại. Mất cả nửa ngày, Tạp Trát Y mới chậm rãi bình phục lại, không dám bước xuống sông một bước nào nữa.
Quả nhiên, đám nhện kia chẳng có lòng tốt, bức hắn xuống sông. Chỉ cần hắn cứng lại, chúng có thể dễ dàng ăn thịt hắn.
Một đấu Côn Luân Thổ được luyện chế thành công, rót vào cơ thể của hắn. Hồn thể Diệp Giang Xuyên dần dần trở thành thổ dân.
Bên trong thổ dân mang theo dương khí, là tác dụng thẻ bài Thái Dương Chi Tử sinh ra. Đáng tiếc, nơi này không có mặt trời, nếu không chỗ tốt sẽ càng nhiều hơn.
Ban đầu luyện Côn Luân Thổ, Diệp Giang Xuyên còn đếm. Về sau hắn chẳng còn nhớ được bao nhiêu đấu nữa, cơ thể dần dần khôi phục lại trạng thái Luyện Thể tầng hai.
Thế giới này không có thay đổi về thời gian. Đến đây, thế giới thiên địa từ đầu đến cuối vẫn là như thế. Không có mặt trời, mặt trăng, không có bất kỳ tiêu ký thời gian nào.
Điểm thay đổi duy nhất là tiếng nước chảy rầm rầm không ngừng sau lưng.
Linh khí vô cùng sung túc. Bất luận Diệp Giang Xuyên luyện chế bao nhiêu đấu Côn Luân Thổ cũng không thấy giảm bớt.
Không biết qua bao lâu, tiêu ký thời gian thứ hai xuất hiện.
Diệp Giang Xuyên đói bụng.
Ban đầu, hắn chỉ hơi đói. Thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng đói, về sau lại càng khó chịu.
Quá đói.
Nhất định phải ăn cơm. Không ăn cơm sẽ chết đói.