Chương 66: Pháp bào Bắc Yến, người nào cũng có phần
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nước Bắc Yến sắp xếp rất rõ ràng, mỗi người của quận Liêu Viễn đều có một người tiếp đãi.
Vị cung nữ dẫn Diệp Giang Xuyên bước vào một cung điện. Ở đây có một cái bàn dài với ba mươi cái ghế.
Đã có mười mấy người ngồi sẵn.
Cung nữ chậm rãi nói: “Diệp Giang Xuyên, ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây. Chúng ta cần chờ đủ tu sĩ ba mươi mốt quận tập trung lại, mọi người mới có thể tiếp tục xuất phát.”
“Trên bàn có đầy đủ thức ăn, ngươi có thể tùy ý ăn uống.”
“Rửa mặt, ngũ cốc luân hồi ở bên kia, ngươi cứ tự mình qua đó.”
“Ở đây có một bản di chúc, làm phiền ngươi điền vào. Nếu Đăng Thiên Thê có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ dựa vào di chúc này mà chuyển tất cả những gì ngươi cần, còn có ban thưởng của Thái Ất Thiên cho người nhà của ngươi.”
“Có việc gì, ngươi cứ gọi ta.”
Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Nơi này có cấm chế chống ồn, không được nói chuyện. Bên kia có một số thư tịch có thể đọc.”
“Nhưng ở đây là hoàng cung quốc đô Bắc Yến, linh khí rất nhiều, ta đề nghị ngươi nên tu luyện, đừng lãng phí cơ hội quý báu.”
Diệp Giang Xuyên gật đầu. Hắn Truy Bản Tố Nguyên cảm ứng nơi này. Linh khí ở đây gấp mười lần thành Thiết Lĩnh, bên trong linh khí mang theo sinh cơ vô hạn. Dù là người bình thường cũng có thể sống lâu mấy chục năm ở đây.
Nơi đây quá tốt rồi.
Cung nữ đã nói xong, sau đó mặc kệ hắn.
Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút, bắt đầu điền di chúc.
Nếu hắn Đăng Thiên Thê thất bại, tất cả tài vật của hắn làm sao mà phân phối?
Hắn có tài vật gì? Không có gì cả.
Mặc kệ, tất cả tài vật của hắn, hắn cho vợ chồng tứ tỷ một nửa, một nửa còn lại cho lão cha tám thành, hai thành cho đệ đệ.
Lão nương, một chút cũng không.
Cho đệ đệ hay cho bà cũng không khác gì nhau.
Đúng rồi, tám tiểu thiếp kia cho đệ đệ hết, cho cái tên khốn nạn ngươi mệt chết luôn.
Viết xong di chúc, tự động có người lấy đi, Diệp Giang Xuyên thở phào một hơi, không còn do dự gì nữa.
Một khắc sau, học tử quận Liêu Viễn đã được sắp xếp rõ ràng. Trên bầu trời xuất hiện một Linh Ngư Toa.
Vị cung nữ nói: “Ta đến đón học tử quận Thanh Mộc, các vị chờ ở đây.”
“Xin hãy ghi nhớ, đây là hoàng cung, các ngươi không nên ồn ào đùa giỡn.”
Nói xong, nàng ta rời đi, đi đón người mới.
Sau khi vị cung nữ đi rồi, không ít người bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.
Viết xong di chúc, Diệp Giang Xuyên bước thẳng đến cái bàn dài.
Trên bàn bày đủ loại linh thực.
Đều là linh nhục, linh thảo, mười bảy mười tám món ngon, thịt kho tàu, heo sữa quay, thịt ngỗng hầm nồi sắt, bên cạnh là một nồi cháo linh cốc lớn.
Hiện tại cần chi khách sáo nữa? Tu luyện nào đã ghiền bằng ăn linh thực. Diệp Giang Xuyên bắt đầu ăn.
Tất cả đều được đưa vào quán rượu, gia tăng cho từng ô linh khí.
Một lát sau, cung nữ lại mang đến một thiếu nữ vô cùng thanh tú, gia nhập đội ngũ.
Cung nữ nhìn Diệp Giang Xuyên, cũng không nói gì, cũng không đánh gãy hai tay của hắn. Dù sao cũng là người sắp chết, cứ để cho hắn ăn.
Hắn ăn sạch linh thực, lập tức có tạp dịch đến bổ sung thức ăn mới, bao no.
Một lát sau, lại có Linh Ngư Toa đưa tu sĩ của quận khác đến, lại có cung nữ đến nghênh đón.
Mặc dù ăn xong, linh khí sẽ đưa vào quán rượu nhưng bụng hắn có hạn, có thể ăn được bao nhiêu chứ?
Cuối cùng, hắn ăn không nổi nữa. Diệp Giang Xuyên đang định đến ngũ cốc luân hồi ói ra, rồi trở về ăn tiếp.
Nhưng tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn hắn.
Hình như mất mặt quá!
Nhưng vì tiền kim tinh, mặt mũi có tính là gì?
Dù sao cũng phải chết, quan tâm những thứ này làm gì. Dù sao ta cũng không biết các ngươi.
Diệp Giang Xuyên nôn một hồi, sau đó quay về tiếp tục ăn tiếp.
Cuối cùng, khi thật sự không chịu nổi nữa, hắn thu được năm văn tiền kim tinh, đạt được tổng cộng bảy mươi bốn đồng.
Lúc này, mọi người trên cơ bản đã tập trung đầy đủ, ba mươi mốt quận tạo thành nước Bắc Yến. Thiếu niên các quận đã có mặt đông đủ.
Cung nữ lại xuất hiện. Nàng ta lấy ra từng bộ pháp bảo.
Sau đó cấp cho từng học tử: “Đây là phúc lợi mà nước Bắc Yến chúng ta cấp cho mọi người. Mặc dù còn chưa nhập giai nhưng cũng là đồ tốt.”
“Pháp bào Bắc Yến, người nào cũng có phần.”
“Ra ngoài, các ngươi không còn là học tử của các quận nữa, mà là học tử đại diện cho nước Bắc Yến. Các ngươi nên nhớ, không được làm mất mặt nước Bắc Yến.”
“Được rồi, tất cả mọi người sang bên kia thay quần áo, thời gian cũng đã đến, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Đám người Diệp Giang Xuyên đi thay quần áo.
Pháp bào Bắc Yến, từ nội y, áo ngoài, quần dài, ngoại bào, giày vớ, đai lưng, buộc tóc.
Sau khi mặc vào, nó sẽ tự động thay đổi chiều cao theo người mặc, hoàn toàn vừa người.
Nhưng không hề có linh khí, bán không được vào quán rượu.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp Giang Xuyên trở nên anh tuấn hơn, sắc mặt cung nữ đỏ bừng, nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.
Tất cả mọi người thay áo bào xong, cung nữ lại lấy ra bao da.
Bao da dường như được chế tạo từ da cá sấu, vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
“Ở đây có linh thực, linh thủy đủ cho bảy ngày.”
“Mặc dù chúng ta di chuyển bằng phi xa đến vực Hoa Dương, trên thuyền cũng đã có thức ăn, nhưng vì đường xá xa xôi, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mọi người cần chuẩn bị.”
“Ngoại trừ linh thực, linh thủy, còn có phù trừ tà, phù chính dương, phù trừ bệnh.”
“Trên đường đi, chúng ta phải vượt qua rất nhiều hư không, có khả năng xuất hiện yêu ma quỷ quái, hư linh quái dị. Các ngươi có thể sử dụng phù trừ tà để xua đuổi bọn chúng.”
“Khi gặp phải dị tượng quỷ dị, các ngươi sử dụng phù chính dương để cường hóa bản thân, tránh lui dị tượng.”
“Nếu nhiễm bệnh, các ngươi dùng phù trị liệu để trừ bệnh.”