Chương 65: Mời ngài đi theo ta

Chương 65: Mời ngài đi theo ta

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Vị đại hán lấy ra túi trữ vật, bắt đầu bỏ thêm bánh ngọt linh thực, lại lấy ra một thùng linh thủy.

Phi chu tiếp tục phi hành, rất nhanh đã đến một địa vực, Hạ Ma Địa.

Nơi này đón mười lăm học tử, sau đó phi chu lại bay lên. Lần này nó bay vào Nguyên Thạch Vân Tác, không hề dừng lại.

Trong xe có quá nhiều người, hơi chen chúc một chút.

Khoảng một canh giờ sau, vị đại hán hô to: “Được rồi, chúng ta sắp đến quận Liêu Viễn, tất cả chuẩn bị xuống xe.”

Lại bay thêm một khắc, oành, phi xa dừng lại.

Cánh cửa mở ra, vị đại hán tiếp tục hô to: “Học tử Trăn Tử Lĩnh xuống xe.”

Thiếu nam thiếu nữ của Trăn Tử Lĩnh bắt đầu xuống xe, sau đó đến học tử của Hạ Ma Địa.

Rất nhanh đến phiên thành Thiết Lĩnh. Diệp Giang Xuyên cũng xuống xe, hai mươi bốn người tập trung cùng một chỗ.

Nơi này là một bệ đá, vô cùng rộng lớn, tập trung rất nhiều thiếu niên nam nữ.

Trên bầu trời có đến sáu phi xa, đều là Ô Bồng Thuyền.

Quận Liêu Viễn có đến năm thị bảy thành tám quách mười ba địa, Diệp Giang Xuyên cẩn thận kiểm tra một chút, một nhóm có ba mươi hai học tử, tổng cộng lại có hơn tám chín trăm người.

Mất một ngày đã đến buổi chiều.

Sau khi xuống xe, có người cầm quyển trục trong tay bắt đầu điểm danh từng người.

“Thiết Chân, Triệu Mộ Dã, Vương Nhu Nhiên, Diệp Giang Xuyên, Khâu Nam Hà, Vương Vũ Phong, Liễu Hà…”

Sau khi điểm danh, tất cả còn bị rút máu kiểm tra, vô cùng nghiêm ngặt.

Ba mươi hai nhóm học tử đều đã được kiểm tra hoàn tất, có người đưa đến cơm tối, rất đơn giản, một người sáu cái bánh bao với một bình nước.

Nhưng thịt bánh bao lại là linh nhục, nước là linh trà, bao ăn no.

Mọi người đứng im tại chỗ ăn bữa tối.

Diệp Giang Xuyên sử dụng Truy Bản Tố Nguyên kiểm tra nơi này. Linh khí ở đây gấp đôi thành Thiết Lĩnh, trọng lực ít nhất nhẹ hơn một thành, không hề có bất kỳ mùi gì khó ngửi, ngược lại còn rất dễ chịu.

Mặt trời ở đây cũng không nóng bằng thành Thiết Lĩnh, nhiệt độ thấp hơn một thành, cho nên thời tiết đầy đủ bốn mùa.

Trong lúc Diệp Giang Xuyên đang Truy Bản Tố Nguyên, một lão giả Ngưng Nguyên cao giọng truyền âm:

“Các vị học tử, thời gian cấp bách, tối hôm nay các ngươi sẽ không nghỉ chân tại quận Liêu Viễn, cần đi đường suốt đêm.”

“Chúng ta chờ thêm một lát, khi học tử của quận Liêu Viễn đến, mọi người cùng nhau xuất phát.”

“Các ngươi đại diện cho quận Liêu Viễn tham gia Đăng Thiên Thê, đánh đổi cả mạng sống, quận Liêu Viễn sẽ ghi nhận nỗ lực của các ngươi.”

“Nếu các ngươi chết trong thí luyện bậc thang thông thiên, quận Liêu Viễn sẽ chăm sóc hậu duệ của các ngươi, trọng thưởng thân nhân các ngươi.”

“Sau khi qua được thiên thê, phàm là học tử không qua được, quận Liêu Viễn sẽ tiếp đãi các ngươi du ngoạn miễn phí một tháng bên trong quận Liêu Viễn, để các ngươi hưởng thụ một phen.”

Đúng lúc này, một nhóm người đi đến.

Nhóm người này có đến hơn hai trăm học tử, người nào cũng ăn mặc hoa lệ.

So sánh với bọn họ, đám người Diệp Giang Xuyên chính là đồ nhà quê.

Đây là những người đứng đầu năm thị quận Liêu Viễn, bất luận nhân số hay là trạng thái đều mạnh hơn so với những huyện thị khác.

Khi nhóm người này đến, ông cụ kia cao giọng nói:

“Các vị học tử, ta ở đây xin chúc các ngươi có thể Đăng Thiên Thê thành công, tấn thăng Thái Ất Thiên, huy hoàng cả đời, trường sinh bất tử.”

Nói xong, oành một tiếng, một chiếc phi chu to lớn từ trên trời rơi xuống tiếp đón mọi người.

Phi chu màu thủy ngân, xuyên qua trời xanh mây trắng từ thiên không rơi xuống.

Phi chu dài ba mươi trượng, như một con cự kình, nhẹ nhõm hạ xuống trên một đài neo thuyền.

Toàn bộ phi chu, trên boong tàu có sáu cánh buồm phi dực.

Bề ngoài thân tàu mềm mịn như vảy cá, có thể hoạt động giống như một cơ thể sống. Vật chất cấu thành phi chu không phải vàng, không phải bạc cũng không phải sinh vật, rất thần kỳ.

Đây chính là phi xa Linh Ngư Toa tam giai.

Phi xa nhất giai Ô Bồng Thuyền chỉ có thể phi độn khoảng cách gần. Khi tiến về quốc đô nước Bắc Yến, bay vọt hư không vô tận cần phi xa tam giai Linh Ngư Toa.

Mặc dù Linh Ngư Toa dài hơn ba mươi trượng, nhưng Diệp Giang Xuyên nhìn lại, ở đây tập trung hơn một ngàn một trăm học tử, không biết Linh Ngư Toa có chứa hết hay không.

Linh Ngư Toa mở cửa khoang. Mọi người xếp hàng tiến vào.

Sau khi tiến vào Linh Ngư Toa, nam nữ tách ra, mười hai người một khoang.

Không gian bên trong Linh Ngư Toa cực lớn, tuyệt không phải thể tích nhìn thấy bên ngoài.

Rất có thể phi chu đã sử dụng pháp thuật giới tử nạp vật không gian, nếu không, nó sẽ không chứa nổi hơn một ngàn một trăm người như thế.

Diệp Giang Xuyên được phân vào một căn phòng có bốn cái giường tầng, mỗi giường trên dưới ba tầng. Hắn tiện tay chọn lấy dãy giường trên cùng bên trái.

Trong khoang thuyền không có cửa sổ, nhưng có ngũ cốc luân hồi, trần nhà thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi vào, cũng không nóng lắm.

Mười một giường còn lại cũng đã có người vào. Mọi người xáo trộn, không ai biết ai.

Khi mọi người đang lựa chọn giường ngủ, oành, dường như phi chu đang bay lên không.

Khoang không có cửa sổ, không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, cho nên không ai biết tình huống như thế nào.

Mọi người nghỉ ngơi trong khoang thuyền đều là thiếu niên. Có người nhịn không được liền lên tiếng nói chuyện.

Nhưng ngoài cửa lập tức vang lên tiếng quát mắng:

“Các vị học tử, mọi người đừng nên nói chuyện, tất cả đều phải nhỉ ngơi. Một đêm phi hành, ngày mai sẽ đến quốc đô nước Bắc Yến.”

“Tất cả im lặng ngủ hết đi.”

Thủ vệ ngoài cửa quát lớn, mọi người chỉ có thể đi ngủ.

Diệp Giang Xuyên nhắm mắt lại.

Phi hành một đêm, đột nhiên phi chu chấn động giống như dừng lại.

Diệp Giang Xuyên thở ra một hơi, đã đến quốc đô nước Bắc Yến.

Có người hô: “Được rồi, mọi người theo thứ tự xuống thuyền.”

“Tuân thủ mệnh lệnh, xuống thuyền nhanh.”

Rất nhanh đến phiên phòng Diệp Giang Xuyên. Mười hai người bọn họ lần lượt xuống thuyền.

Bước ra khỏi khoang thuyền, Diệp Giang Xuyên phát hiện xung quanh là một vườn hoa thật lớn. Cách bên ngoài vài dặm là một bức tường cao che khuất tầm mắt.

Vô số hoa tươi nở trong vườn hoa, ganh đua khoe sắc. Đây chính là hậu hoa viên hoàng cung quốc đô nước Bắc Yến.

Hơn một ngàn một trăm người theo thứ tự xuống thuyền.

Trước mặt Diệp Giang Xuyên xuất hiện một cung nữ. Nàng cầm một bức tranh nhìn Diệp Giang Xuyên:

“Học tử Diệp Giang Xuyên thành Thiết Lĩnh quận Liêu Viễn?”

Diệp Giang Xuyên đáp: “Đúng.”

Cung nữ bắt đầu kiểm tra, lại rút máu, lại bí pháp, kiểm tra đối chiếu thân phận Diệp Giang Xuyên.

Đến chỗ nào cũng đều kiểm tra như thế, hơn nữa còn càng lúc càng phức tạp.

Cung nữ nói: “Học tử Diệp Giang Xuyên, mời ngài đi theo ta.”