Chương 64: Nơi kế tiếp

Chương 64: Nơi kế tiếp

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hai mươi bốn người đều đã đến đông đủ, mọi người yên lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, trên không ngọn núi đá phía trên sạn đạo Ất Mộc, vòng xoáy vân khí đột nhiên gia tốc xoay tròn. Sau đó oành một tiếng, một chiếc phi xa ầm ầm bay ra từ trong Nguyên Thạch Vân Tác.

Nói là phi xa, chi bằng nói là phi chu thì đúng hơn, dài mười trượng, hai đầu nhọn, thân xe khoát đạt, toàn thân có màu đen do được chế tạo từ ô mộc.

Bên trên thân xe có vô số phù văn tinh diệu, cổ phác nhưng trang nghiêm, điện lâu họa điện tầng tầng lớp lớp, nhìn rất trang nhã.

Mọi người đều há hốc mồm.

Diệp Nhược Thủy nhận ra phi chu này, chậm rãi nói:

“Phi xa nhất giai, Ô Bồng Thuyền.”

“Không cần để ý, đây chẳng qua chỉ là phi xa tiếp dẫn mà thôi, sau khi vượt qua hư không, sẽ có phi xa lớn hơn tiếp đón.”

Phi chu hướng về phía phủ Thành chủ.

Phi xa, phi chu chỉ khác biệt về tên gọi, dưới thất giai, cả hai có thể tùy ý sử dụng, ý nghĩa đều giống nhau.

Gia chủ Diệp Tú Phong đột nhiên lấy ra một túi tiền đưa cho Diệp Giang Xuyên: “Ra ngoài cũng không dễ dàng gì. Đây là mười linh thạch, ngươi hãy cầm lấy rồi lên đường, cứ sử dụng thoải mái.”

Diệp Giang Xuyên nhận lấy: “Tạ ơn gia chủ.”

Lúc này, phi chu đã đến trên không phủ Thành chủ, từ trên không hạ xuống, một luồng quang hoa chiếu xuống trước.

Bên trong phi xa có người hô:

“Học tử môn tham gia Đăng Thiên Thê chuẩn bị, quận Liêu Viễn đến tiếp dẫn.”

“Học tử môn thành Thiết Lĩnh lên xe. Tất cả hai mươi bốn người, xin lập tức lên xe.”

Người tham gia Đăng Thiên Thê giống như tham gia khoa khảo, đều được gọi là học tử.

Thiết Chân là người đầu tiên tiến lên, tiến vào trong quang hoa, lập tức được quang hoa dẫn vào trong phi xa.

Những học tử còn lại, từng người lên xe, Diệp Giang Xuyên cũng lên xe.

Diệp Nhược Thủy đột nhiên ôm lấy Diệp Giang Xuyên. Ông muốn nói cái gì đó nhưng một câu cũng không thể nói ra, hơn nữa ngày chỉ nói được một câu: “Con, con của ta…”

Ông kín đáo đưa cho Diệp Giang Xuyên một cái túi, bên trong có bốn viên linh thạch nhưng Diệp Giang Xuyên không nhận.

Một tháng cha chỉ có hai linh thạch rưỡi, còn phải nuôi sống cả một nhà, còn có không ít hồng nhan tri kỷ. Hắn không thể nhận.

Nhưng Diệp Nhược Thủy vẫn nhét vào tay Diệp Giang Xuyên, ánh mắt nghiêm túc.

Mắt Diệp Giang Xuyên đỏ lên, chỉ có thể nhận lấy. Hắn nhìn phụ thân, quỳ xuống, dập đầu liên tục ba cái.

Diệp Nhược Thủy rống to một tiếng, âm thanh chấn động thiên địa, bi thương vô cùng.

Diệp Giang Xuyên chuẩn bị lên xe, nhưng hắn lại không nỡ, nhìn quanh bốn phía, chợt trong lòng hơi động nhìn về một phía.

Cổng Thải Phượng Hiên có một cô gái đang nhìn hắn.

Chính là Triệu Mộ Tuyết.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Giang Xuyên, khóe miệng Triệu Mộ Tuyết khẽ nhúc nhích.

Mặc dù cách rất xa, không cách nào truyền âm, nhưng Diệp Giang Xuyên biết Triệu Mộ Tuyết đang nói cái gì.

“Mộ Tuyết ở đây xin tiễn Giang Xuyên, chúc ngươi thăng thiên thành công.”

Sau đó, Triệu Mộ Tuyết khom người một cái thật sâu, xem như đưa tiễn Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên cũng nói:

“Tình cảm này ta luôn nhớ trong tim, cảm tạ dịu dàng, vĩnh thế không quên.”

Nói xong, hắn cũng khom người.

Lưu luyến chia tay.

Gặp lại, ta vẫn yêu.

Sau đó, hắn không quay đầu lại nữa, tiến vào trong cột sáng, lập tức được dẫn vào trong phi xa.

Trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên đã xuất hiện trong khoang thuyền.

Ở đây có đến hơn bốn mươi người, đều là thiếu niên nam nữ, lớn nhất cũng chưa đến mười tám, tất cả tập trung cùng một chỗ.

Đám người Diệp Giang Xuyên lên thuyền. Bên trong phi chu có một đại hán vạm vỡ, tu sĩ Ngưng Nguyên hô to:

“Thiết Chân.”

Thiết Chân đứng ra đáp: “Thiết Chân có.”

Trong tay đại hán có một bức tranh rất kỳ lạ, bên trên có hình dáng của Thiết Chân. Ông ta cẩn thận so sánh, hai mắt phát sáng, hẳn là một loại mục thuật có thể nhìn thấu ngụy trang.

“Triệu Mộ Dã, Khâu Nam Hà, Lý Hiểu, Vương Vũ Phong, Liễu Hà…”

Ông ta bắt đầu so sánh từng người.

Chú ý cẩn thận, không sót mảy may.

“Diệp Giang Xuyên.”

Diệp Giang Xuyên đáp: “Có.”

Đối phương cẩn thận kiểm tra. Hai mươi bốn người đều đã được kiểm tra xong, ông ta khép lại quyển trục.

Tiếp theo, ông ta cao giọng nói: “Đã xác định không sai. Hai mươi bốn học tử thành Thiết Lĩnh, toàn bộ có mặt.”

“Có thể xuất phát. Nơi kế tiếp, Long Vương Đỉnh, hai mươi tám học tử.”

Đây là trình tự tiếp dẫn. Sau khi nói xong, phi chu lập tức bay lên.

Ông ta nhìn đám người Diệp Giang Xuyên: “Các vị học tử, các ngươi cứ tùy ý tìm chỗ nghỉ ngơi. Chúng ta còn phải đến Long Vương Đỉnh, Hạ Ma Địa để đón người.”

“Ngũ cốc luân hồi ở góc Tây Bắc, nước trên bàn góc Đông Bắc, còn có bánh ngọt linh thực. Ai đói bụng khát nước thì có thể dùng. Đêm nay, chúng ta sẽ đến quận Liêu Viễn.”

Nói xong, ông ta liền mặc kệ đám người Diệp Giang Xuyên.

Đám người Diệp Giang Xuyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiến vào trong đám người.

Tất cả mọi người đều là thiếu niên. Lần này rời xa gia đình tập trung cùng một chỗ, vì thế ai cũng bắt đầu trò chuyện với nhau.

Đám người có mặt trước đó là học tử của Trăn Tử Lĩnh, Đại Hải Trại.

Triệu Mộ Dã có quen một thiếu niên của Đại Hải Trại, cả hai nói chuyện đến quên cả trời đất.

Diệp Giang Xuyên không nói chuyện với ai, hắn lẳng lặng đến chỗ quầy ăn uống.

Trên bàn có từng thùng bánh ngọt ẩn chứa linh khí.

Bên thùng bánh ngọt là linh thủy.

Nhưng những thiếu niên bên trong phi chu đều không ăn.

Diệp Giang Xuyên cũng không khách sáo, bắt đầu ăn.

Nhìn qua là ăn, nhưng thật ra chính là gia tăng những ô linh khí bên trong quán rượu.

Sau khi ngừng ăn, ngừng uống, hắn kiếm được hai văn tiền kim tinh.

Tổng cộng hắn đã có sáu mươi chín văn tiền kim tinh.

Lúc này, phi chu đã bay đến địa vực kế tiếp, Long Vương Đỉnh.

Long Vương Đỉnh và thành Thiết Lĩnh đều là một trong năm thị bảy thành tám quách mười ba địa của quận Liêu Viễn.

Phi chu tiếp nhận hai mươi tám học tử lên thuyền.

Vị đại hán lại kiểm tra từng người, sau đó phi chu khởi động. Ông đến bên bàn, nhìn Diệp Giang Xuyên một chút.

“Diệp Giang Xuyên phải không? Ngươi đừng có quá đáng, ỷ vào thiên phú mà tham lam như vậy? Nếu ngươi còn ăn nữa, ta sẽ đánh nát hai tay của ngươi.”

Diệp Giang Xuyên chỉ có thể trả lời: “Vâng, vâng.”

Hai văn tiền kim tinh, bị chửi cũng đáng.