Chương 63: Mệnh là do ta, không do trời
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng hắn cũng bán đi, kiếm được tổng cộng sáu mươi bảy văn tiền kim tinh.
Nhưng chuyện này cũng đã cảnh báo Diệp Giang Xuyên biết người của Thiết gia, tu sĩ Ngưng Nguyên nhìn thì hào khí, thật ra bụng dạ hẹp hòi, cực kỳ âm tàn.
Thiết Chân so sánh với bọn họ vẫn còn là bé ngoan.
Người của nhà này đều không tốt, hắn nhất định phải cẩn thận với bọn họ.
Ít nhất mấy ngày gần đây, hắn tuyệt không nên rời khỏi Diệp gia, tránh để lạc đàn.
Cứ như vậy, Diệp Giang Xuyên ở lại Diệp gia, không hề bước chân ra ngoài.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Diệp Giang Xuyên đột nhiên có cảm giác, liền vỗ đùi.
Xích Huyết Ma Kiếm, pháp khí nhị giai, tại sao hắn lại đi bán vào quán rượu chứ, cứ bán ra bên ngoài với chín mươi linh thạch. Hắn không nói, ai biết được khuyết điểm trong đó, có trời mới biết được.
Hắn có thể lên kế hoạch để Thiết gia mua lại, để xem bọn họ có mất mặt hay không.
Thật là tiếc quá, ít nhất hắn đã bị lỗ mấy chục linh thạch.
Buồn bực, hắn vô thức nhìn về phía Đông.
Mặt trời mọc ở đằng Đông, tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất. Dưới ánh mặt trời, huyết dịch toàn thân Diệp Giang Xuyên như sôi trào vô tận.
Cơ thể của hắn chấn động, một cảm giác ngứa ngáy xuất hiện, sâu tận xương tủy.
Nhân họa đắc phúc, phá quan tấn thăng.
Bất tri bất giác, chân khí trong cơ thể viên mãn, chân nguyên tự động vận chuyển, một hơi phá chín quan, một lần nữa tiến hành dung hợp tiến hóa.
Tu luyện phí huyết đại thành, cảnh giới tăng lên.
Cốt tủy toàn thân lập tức cường hóa, một luồng nhiệt lưu từ đan điền chảy lên, chảy qua tứ chi bách mạch.
Diệp Giang Xuyên chỉ cảm thấy mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều cảm nhận được sự một ấm áp, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc xương cốt, mỗi một phần da thịt, mỗi một lỗ chân lông đều thay đổi.
Thể chất của hắn một lần nữa mạnh lên, làn da như băng, gân mạch như thép, xương cốt như kim, huyết dịch như sôi lên, cốt tủy như ngọc, khí tinh thần đều tăng lên.
Hắn lại cao hơn thêm một tấc, tấn thăng cảnh giới Luyện Thể tầng tám Cường Tủy.
Cường hóa hoàn tất, Diệp Giang Xuyên thở phào một hơi, coi như hoàn tất việc tẩy đi dơ bẩn toàn thân.
Đột nhiên, Diệp Giang Xuyên lại cảm thấy chân khí bên trong cơ thể đột nhiên sôi trào.
Giống như bên ngoài hư không, bên trong mặt trời có một luồng tử quang rơi xuống, một luồng vĩ lực chiếu vào người hắn.
Dưới luồng tử quang, chân khí gia tăng ban đầu trong cơ thể Diệp Giang Xuyên lại một lần nữa sôi trào, tiếp tục tăng lên.
Tử Khí Đông Lai.
Diệp Giang Xuyên có một trong thiên phú Cửu Dương là tiên cốt Tử Dương, lúc này thiên phú đã phát uy.
Sau một khắc, tử quang biến mất, Diệp Giang Xuyên phát hiện số lượng chân khí bên trong cơ thể gia tăng gấp đôi, chân khí hạo đãng.
Đồng thời, chân khí còn được áp súc một cách hoàn mỹ, không còn đặc tính đất cát của Di Sơn Hoán Nhạc Quyết như ban đầu mà hóa thành chân khí dương cương màu tím.
Tính chất chân khí tăng lên gấp đôi.
Bên ngoài bên trong, chân khí Diệp Giang Xuyên tăng lên gấp bốn lần.
Thiên phú tiên cốt Tử Dương bắt đầu phát uy.
Diệp Giang Xuyên thật sự cao hứng, tiếp tục tu luyện.
Đảo mắt đã đến mùng một tháng Tư, quán rượu thay đổi, từ quán rượu phương Đông biến thành một quán rượu Sake.
Thẻ bài một lần nữa thay đổi, xuất hiện một sáng một tối.
Thẻ bài: Nghênh Xuân Tế Sư Ái Lệ Tư
Cấp bậc: Phổ thông.
Loại hình: Nhân vật.
Hình vẽ là một thiếu nữ mỹ lệ tóc vàng mắt xanh phương Tây mặc một bộ trường bào màu xanh lục, toàn thân đều là hoa tươi, đang yên lặng tế bái.
Nữ thần Xuân Thiên Ái Lệ Ti, đại tế sư khống chế sức mạnh mùa xuân.
Sau khi thẻ bài kích hoạt, thực lực tế sư nghênh xuân Ái Lệ Ti sẽ theo người chưởng bài tăng lên, mỗi ngày có thể triệu hoán một lần vì ngài mà chiến.
Nhận xét: Mùa xuân là mùa tươi đẹp nhất, tế sư nghênh xuân mãi mãi tươi trẻ.
Đây là thẻ bài nhân vật có thể triệu hóan, nữ thần tế sư mùa xuân, mỗi ngày có thể triệu hoán một lần, không giống Băng Sương Sơn Miêu chỉ có thể gọi ba lần, Tạp Trát Y gọi mười lần. Đây là người mà hắn có thể gọi vĩnh viễn.
Người này cũng giống như Tạp Trát Y, có linh hồn. Bởi vì có thể triệu hoán vĩnh viễn, cho nên không cách nào lựa chọn thiên phú thần thông.
Đáng tiếc, hắn không đủ kim tinh để mua. Nếu không, hắn nhất định sẽ mua.
Sau khi mua xong, hắn có thể đưa vào bàn cờ chiến đấu làm quân cờ.
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng Tư.
Thời gian xuất phát đã đến.
Gia chủ Diệp gia Diệp Tú Phong dẫn đường, Diệp Nhược Thủy đưa tiễn, một nhóm người Diệp gia vây quanh Diệp Giang Xuyên bước vào phủ Thành chủ Triệu gia.
Không chỉ Diệp gia, Triệu gia, Vương gia và Thiết gia đều có người tham gia Đăng Thiên Thê.
Ngoại trừ bốn nhà còn có hai mươi thiếu niên bình thường. Bọn họ đều có thiên phú, người nào cũng thút thít không thôi.
Những thiếu niên này đến từ ba thành bốn huyện hai mươi mốt hương tuyển chọn ra.
Mỗi lần Đăng Thiên Thê, thành Thiết Lĩnh sẽ có hai mươi danh ngạch cố định. Người cầm quyền các nơi đều quan sát mỗi ngày, tìm kiếm những đứa bé có thiên phú.
Những đứa bé có thiên phú nhất định phải kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, nếu thật sự có thiên phú, bọn họ nhất định phải tham gia Đăng Thiên Thê. Nếu số lượng không đủ, sẽ do bốn đại gia tộc bổ sung.
Năm nay, hai mươi danh ngạch đã góp đủ, cho nên bốn đại gia tộc chỉ có một danh ngạch mà thôi.
Đại diện Triệu gia chính là Triệu Mộ Dã mập mạp của Triệu gia. Hắn ta không giống những thiếu niên khác đứng thút thít, nhưng hai mắt đỏ bừng, hẳn tối qua hắn ta đã khóc thật nhiều.
Nằm ngoài dự liệu của Diệp Giang Xuyên, đại diện Vương gia chính là Vương Nhu Nhiên.
Nhưng càng vượt quá dự liệu của Diệp Giang Xuyên, Thiết gia tham gia thí luyện chính là Thiết Chân.
Nhìn thấy Thiết Chân, Triệu Mộ Dã, Vương Nhu Nhiên, Diệp Giang Xuyên khó mà tin được.
Triệu Mộ Dã không nhịn được liền hỏi: “Thiết ca, tại sao ngươi cũng tham gia Đăng Thiên Thê? Không phải Thiết Ngưu sẽ tham gia sao?”
Thiết Chân khẽ cắn môi: “Là ta tự nguyện tham gia.”
“Chẳng lẽ cả đời ngươi chỉ biết sống trong cái thành Thiết Lĩnh nho nhỏ này sao? Chẳng lẽ cả đời ngươi chỉ nhìn bầu trời lớn bằng bàn tay?”
“Không, ta không muốn. Ta muốn đi khắp thế giới, muốn nhìn đại tuyết sơn trắng ngần, muốn nhìn hải khiếu cuồng quyển, muốn nghe Phượng hoàng hát, muốn nhìn cự côn che trời…”
“Đây mới là cuộc sống của ta.”
Nghe hắn ta nói những lời này, Triệu Mộ Dã, Vương Nhu Nhiên đều há hốc mồm.
Diệp Giang Xuyên lại càng choáng váng.
Thiết Chân nghiến răng, lén nhìn Diệp Giang Xuyên, sau đó cao giọng rống to: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”