Chương 62: Người Thiết gia thật là xấu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Mộ Tuyết và ta chia tay. Vì sao? Bởi vì nàng biết ta tham gia Đăng Thiên Thê thất bại, chỉ có hai mươi năm tuổi thọ. Nhưng thành công, ta sẽ gia nhập Thái Ất Thiên, nàng ở Thái Lân Tông, cũng không có được ta. Chúng ta sẽ không ở cùng nhau. Cho nên, nàng không muốn ta tham gia Đăng Thiên Thê.”
“Nhưng ta thật sự xin lỗi Mộ Tuyết, ta nhất định phải tham gia Đăng Thiên Thê, bởi vì đó là vận mệnh của ta, là nhân sinh của ta.”
Nói đến đây, Diệp Giang Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phiêu nhiên như tiên, sau đó rống to: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”
Thiết Chân thật sự choáng váng, miệng lẩm bẩm: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”
Hắn ta chưa từng nghe qua câu nói đó, ánh mắt của hắn ta sáng lên.
Diệp Giang Xuyên im lặng, nhìn Thiết Chân một lúc: “Ngươi còn chiến nữa không?”
Thiết Chân rống to: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”
Chiến.
Cái bóng võ sĩ sau lưng hắn ta lập tức ngưng đọng, một trước một sau nhào về phía Diệp Giang Xuyên.
Nhưng Diệp Giang Xuyên mỉm cười: “Thuộc hạ? Ai mà không có chứ?”
Trước người hắn, thủy khí ngưng lại, bốn người cá đột nhiên xuất hiện.
Lĩnh quân người cá Tạp Trát Y, võ sĩ kích xiên, võ sĩ man ngư, Triệu Triều Giả.
Người cá Triệu Triều Giả lập tức thi triển thần thông, phốc một tiếng, ba trượng mặt đất chung quanh ngưng kết vô số thủy khí, không khí ẩm ướt như có nước.
Dưới hoàn cảnh do pháp thuật ngưng tạo, bốn người cá dường như mạnh lên rất nhiều. Võ sĩ kích xiên gầm lên giận dữ, vọt đến, giơ tam xoa kích đâm một cái.
Dũng sĩ man ngư theo sát đằng sau, lưỡi búa vòng một cái đập xuống.
Bốn người cá đột nhiên xuất hiện đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Thiết Chân. Trong thời khắc quan trọng, bóng võ sĩ đứng ra đón đầu bốn người cá.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười, nhảy lên một cái, Ngư Tường Thiển Để thẳng đến Thiết Chân.
“Thiết Chân, ăn của ta một kiếm.”
Thiết Chân thở ra một hơi, toàn thân cao thấp phủ lên một lớp thiết giáp.
Thiết gia Kim Giáp Quyết.
Một luồng kim khí dâng lên trong tay hắn ta, hóa thành thần binh, hoặc đao, hoặc kiếm, hoặc thương, hoặc thuẫn.
Thiết gia Kim Nhận Quyết.
Trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên và Thiết Chân đánh nhau. Đinh đinh đang đang, trường kiếm Cương Ngọc và thần binh biến hóa trong tay Thiết Chân liên hoàn đụng nhau, âm thanh vang lên không ngừng.
Bốn người cá giao thủ với bóng võ sĩ năm ba chiêu, dũng sĩ man ngư hét lớn một tiếng, bỏ qua lưỡi búa, nhào về phía cái bóng võ sĩ.
Bóng võ sĩ vung đao, liên hoàn trảm kích. Mặc dù đã trảm được phòng ngự hình xăm dũng sĩ man ngư, nhưng lại bị dũng sĩ man ngư ôm chặt lấy.
Võ sĩ kích xiên lập tức đánh ra một quyền, đâm xuyên bóng võ sĩ, sau đó đến lĩnh quân người cá Tạp Trát Y và Triệu Triều Giả ra tay.
Dũng sĩ man ngư hy sinh, phốc một tiếng, bóng võ sĩ tiêu tán.
Thiết Chân hét thảm một tiếng. Bóng võ sĩ tử vong là một đả kích đối với hắn ta.
Nhưng Diệp Giang Xuyên cũng không thừa cơ ra tay mà lui lại ba bước.
Bốn người cá cũng không tấn công.
Nhìn thấy Thiết Chân khôi phục lại, Diệp Giang Xuyên nói: “Mười chín, mười chín, mười chín…”
“Thiết đạo hữu, tiếp ta một kiếm, ta tiễn ngươi lên đường.”
Trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên lóe lên, nhất bộ nhất kiếm, ưng kích trường không.
Kiếm quang lóe lên, trong khoảnh khắc đã đến. Cái gì thiết nhận, thiết giáp dưới một kiếm đều là sâu kiến.
Thiết Chân nhịn không được hét thảm một tiếng. Hắn ta nhất định phải chết.
Một vệt kim quang xuất hiện ngăn trước người hắn ta. Răng rắc một tiếng, kim quang vỡ nát, Thiết Chân không chết.
Diệp Giang Xuyên cau mày, trong nháy mắt lùi lại, rút khỏi hơn ba trượng, nhìn về phía một bên khác.
Bên trong bóng tối xuất hiện một người.
Người này là một đại hán trung niên, toàn thân thiết giáp, một thân nhung trang.
Ông ta cao giọng nói: “Thiết Chân bại, nhưng Giang Xuyên tiểu hữu, ngươi có thể nể mặt Thiết mỗ tha cho cháu ta một mạng hay không?”
Người này hẳn là trưởng bối Thiết gia, tu sĩ Ngưng Nguyên, âm thầm bảo vệ Thiết Chân.
Diệp Giang Xuyên không nói gì, bên cạnh hắn có người lên tiếng: “Cái gì mà tha mạng hay không? Triệu Vương Thiết Diệp bốn đại gia tộc không phân biệt, đều là người trong nhà, nói cái gì là hai nhà chứ?”
Người lên tiếng xuất hiện, chính là tộc lão Diệp gia, tu sĩ Ngưng Nguyên Diệp Tú Lan. Khảo thí thiên phú Giang Xuyên do chính bà thực hiện.
Diệp Giang Xuyên là Kỳ Lân Tử thay mặt Diệp gia tham gia Đăng Thiên Thê, sao có thể không có trưởng bối bảo vệ? Bà vẫn luôn âm thầm theo dõi, bảo vệ hắn.
Khó trách hai người đánh nhau lại không một người Diệp gia nào xuất hiện.
Vị đại hán trung niên nói: “Vậy ta xin đa tạ. Chất nhi, ngươi bại rồi, còn không mau cảm tạ ân tha mạng?.”
Thiết Chân đứng im tại chỗ, lẩm bẩm: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.” Hắn ta không hề trả lời trưởng bối của mình.
Vị đại hán trung niên im lặng. Ông rút một thanh trường kiếm trong túi trữ vật ném về phía Diệp Giang Xuyên.
“Bại chính là bại, đa tạ Giang Xuyên tiểu hữu đã không giết. Đây là linh kiếm được luyện chế từ trường nha Huyết Biên Bức, pháp khí nhị giai, giá trị chín mươi linh thạch, có thể hấp thu máu của cường địch để khôi phục. Đa tạ.”
Diệp Giang Xuyên tiếp nhận trường kiếm. Thân kiếm màu đỏ như máu, lạnh vô cùng, là một thanh hảo kiếm.
Hắn nhìn Diệp Tú Lan.
Diệp Tú Lan khẽ gật đầu: “Ngươi cất đi, là do ngươi thắng được mà.”
Diệp Giang Xuyên lập tức nhận lấy: “Đa tạ tiền bối.”
Vị đại hán trung niên nắm lấy Thiết Chân: “Vậy thì tốt, ta đi đây, xin lỗi đã quấy rầy.”
Nói xong, oành một tiếng, ông đằng không bay lên, mang theo Thiết Chân rời khỏi Diệp gia.
Diệp Tú Lan nhìn Diệp Giang Xuyên, gật đầu nói: “Không tệ, ngươi làm không tệ. Ngươi có lý tưởng, có khát vọng, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc. Ngươi rất có khả năng gia nhập Thái Ất Thiên, chính là rồng của Diệp gia chúng ta.”
“Bầu trời chỉ lớn chừng bàn tay, mệnh của ta là do ta không phải do trời. Haiz, nói nghe thì dễ lắm.”
Nói xong, bà cũng lặng yên biến mất.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Hắn đã đánh bại Thiết Chân, thắng được pháp khí nhị giai, thật tốt.
Quay lại phòng, Diệp Giang Xuyên đắc ý, nhịn không được liền sử dụng Truy Bản Tố Nguyên kiểm tra thanh kiếm.
Không nhìn thì không biết, khi nhìn thì phải giật mình.
“Xích Huyết Ma Kiếm, pháp khí nhị giai, sử dụng răng dài của Huyết Biên Bức dị tộc để luyện chế. Thanh kiếm có ma tính, có thể hấp thu máu của cường địch để trị liệu cho mình. Nhưng một lát sau, người sẽ bị nhiễm huyết độc, rơi vào ma độc.”
“Kiếm này không hề có giá trị sử dụng, khuyết điểm rất nhiều, thuộc về pháp khí đã bị vứt bỏ, đề nghị không sử dụng.”
Diệp Giang Xuyên thiếu chút nữa mắng ra miệng. Thiết gia không còn món đồ gì nữa sao trời?
Kiếm này còn giữ làm gì? Tất nhiên bán rồi.
Hắn còn ba mươi hai văn tiền kim tinh, cộng thêm thanh ma kiếm giá trị chín mươi hai linh thạch, lại đủ một trăm, biết đâu chừng còn có thể mua được một thẻ bài kỳ tích.
Kết quả, sau khi đưa vào quán rượu, Diệp Giang Xuyên lại mắng to một câu.
Xích Huyết Ma Kiếm chỉ đáng ba mươi lăm văn tiền kim tinh, bên trong đã sớm mục nát, hoàn toàn không đáng tiền.
Người Thiết gia thật là xấu.