Chương 61: Chết thì chết, có gì đặc biệt đâu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diệp Giang Xuyên im lặng nhìn tám thiếu nữ.
Mỗi người đều trong veo như nước, vô cùng xinh đẹp. Tất cả đều đang cẩn thận nhìn Diệp Giang Xuyên.
Diện mạo Diệp Giang Xuyên anh tuấn, tu luyện nhiều năm, vóc dáng cũng không thấp, người nào nhìn thấy cũng đều thích không thôi.
Nhưng Diệp Giang Xuyên lắc đầu: “Tạ ơn gia chủ, nhưng ta không muốn.”
Gia chủ Diệp Tú Phong lại nói: “Đây không phải là chuyện ngươi muốn hay không, đây là tộc quy. Đăng Thiên Thê cửu tử nhất sinh, nhất định phải lưu lại huyết mạch, hậu duệ. Đây là truyền thống.”
“Ngươi có thiên phú, huyết mạch hậu duệ của ngươi cũng sẽ có thiên phú, có ý nghĩa rất quan trọng đối với gia tộc. Nếu không chết, ngươi còn hai mươi năm để sống, có bọn họ làm bạn, mới là khoái hoạt nhân gian.”
Diệp Giang Xuyên vẫn lắc đầu: “Tạ gia chủ, ta không cần.”
Diệp Tú Phong khẽ cắn môi: “Hôm qua, Triệu gia và Thiết gia đã giải trừ hôn ước, tin tức truyền bốn phía. Tiểu tử Thiết gia nói ngươi có gian tình với nữ oa tử Triệu gia nhưng không ai tin cả.”
“Thật ra, cho dù các người có chuyện đi chăng nữa, cũng là nữ oa tử Triệu gia nhìn thấy ngươi tuấn tú, muốn trêu đùa ngươi chứ không thật lòng.”
“Người ta có thân phận gì chứ? Theo truyền thuyết, nàng ta chính là Linh Thứu chuyển thế, được bảy tông môn tranh đoạt, cuối cùng gia nhập Thái Lân Tông, không thể nào đi cùng ngươi được. Nàng đã đi rồi, trở về quận Liêu Viễn, ngươi không cần nhớ nàng nữa.”
Nghĩ không ra, cuối cùng Triệu Mộ Tuyết vẫn giải trừ hôn ước với Thiết Chân.
Diệp Giang Xuyên lắc đầu. Hắn nhìn tám thiếu nữ: “Vâng, ta sẽ giữ lại bọn họ.”
Diệp Tú Phong khẽ gật đầu, cao hứng để Diệp Giang Xuyên lựa chọn.
Nhưng trong lòng Diệp Giang Xuyên lại nghĩ: “Ta sẽ giữ lại cho đệ đệ, để nó thay ta lưu rễ. Đến lúc đó sẽ mệt chết tên nhóc đó Mẫu thân nhìn thấy nhiều thiếu nữ như vậy cũng sẽ rất cao hứng. Lần này không cần bà ấy đoạt, tự ta dâng cho bà ấy, xem như hiếu kính đi.”
…
Tám thiếu nữ, Diệp Giang Xuyên quyết định để lại cho đệ đệ của mình.
Gia chủ Diệp Tú Phong không biết suy nghĩ của Diệp Giang Xuyên, còn đang cao hứng.
Ông nói: “Thời gian Đăng Thiên Thê đã định, mùng bảy tháng tư, sẽ có phi thuyền đến đón các ngươi.”
“Vẫn còn nửa tháng nữa. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể quay về Bạch Kỳ Hương. Ta cho ngươi mười ngày nghỉ ngơi, có tâm nguyện gì thì cứ hoàn thành, sau đó quay về chờ ngày xuất phát.”
“Từ nơi này đến Thái Ất Thiên đi đường rất lâu, hơn nữa còn rất nguy hiểm.”
Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút, nghĩ đến lão nương của mình, hắn lại thở dài lắc đầu:
“Ta không về, ta sẽ ở đây nửa tháng để chờ.”
Hắn nhìn Diệp Tú Phong, mỉm cười nói tiếp:
“Gia chủ đại nhân, vì sao ngài lại không tin ta sẽ qua được Đăng Thiên Thê, gia nhập Thái Ất Tông?”
Diệp Tú Phong ngẩn người, sau đó đáp:
“Nếu ngươi có thể tiến vào ngoại môn Thái Ất Tông, ta sẽ để đệ đệ của ngươi làm gia chủ Diệp gia Bạch Kỳ Hương. Ta cũng sẽ xếp ngươi vào hàng ngũ lão tổ trong gia phả, đặt vào từ đường để thế hệ cung phụng.”
“Nếu ngươi có thể gia nhập nội môn Thái Ất Tông, Diệp gia sẽ thay thế Triệu gia trở thành gia tộc khống chế thành Thiết Lĩnh.”
“Ta sẽ đưa đệ đệ của ngươi lên vị trí gia chủ Diệp gia, dốc hết toàn lực giúp nó tiến nhập cảnh giới Ngưng Nguyên.”
“Đây là lời hứa của ta, Diệp Giang Xuyên, ngươi có dám đồng ý hay không?”
Diệp Giang Xuyên mỉm cười nói: “Xin gia chủ đại nhân nhớ kỹ lời hứa của mình.”
Diệp Tú Phong lắc đầu: “Mười bảy năm trước, ta cũng đã cam kết như thế với cha của ngươi.”
“Thật ra, Diệp gia chúng ta đều nợ hai cha con ngươi. Đăng Thiên Thê quá khó khăn.”
Diệp Giang Xuyên trở về phòng, nửa tháng sau chính là lúc Đăng Thiên Thê.
Buổi tối, vào khoảng canh ba, đột nhiên có người gõ cửa.
Diệp Giang Xuyên cau mày, bước đến cửa kiểm tra. Người gõ cửa là Thiết Chân.
Nhìn Diệp Giang Xuyên , hắn ta làm động tác cắt cổ, khiêu chiến Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Xuyên cười nhạt, quay về lấy kiếm Cương Ngọc, sau đó theo Thiết Chân ra ngoài.
Thiết Chân đi trước dẫn đường, Diệp Giang Xuyên đi theo, đến một chỗ không người ở hậu hoa viên.
Dưới ánh trắng, Thiết Chân không có bóng. Từ lúc gặp hắn ta đến giờ, Diệp Giang Xuyên chưa từng nhìn thấy bóng của hắn ta. Lần trước, cái bóng của hắn ta tự động hóa hình, biến thành một võ sĩ.
Ảnh Võ Sĩ chính là thiên phú thần thông của hắn ta.
Hắn ta hẳn dựa vào thiên phú này mà chui vào Diệp gia.
Đến hậu hoa viên, Thiết Chân cắn răng nhìn Diệp Giang Xuyên, oán hận nói: “Diệp Giang Xuyên, ngươi đoạt Mộ Tuyết của ta. Mối thù đoạt vợ bất cộng đái thiên. Ta khiêu chiến với ngươi, muốn cùng ngươi quyết đấu, nhất phân sinh tử.”
Khi hắn ta nói, bóng võ sĩ của hắn ta cầm song đao trong tay chậm rãi xuất hiện đằng sau lưng hắn ta.
Ảnh võ sĩ chỉ cao hơn Thiết Chân một cái đầu, cơ thể khôi ngô, toàn thân hắc giáp, hai tay cầm một thanh trường đao.
Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Nếu không còn gì để nói, vậy thì đến đi.”
Thiết Chân nghiến răng: “Được, được. Nhưng, Diệp Giang Xuyên, ta thật sự không hiểu ngươi. Ngươi chính là một tên gốc. Tiện nhân kia ngàn cầu trăm cầu để ngươi có thể gia nhập Thanh Vũ Môn, ngươi không cần tham gia Đăng Thiên Thê, vì sao ngươi vẫn đi chịu chết chứ?”
Diệp Giang Xuyên mỉm cười: “Ngươi không hiểu đâu. Gia nhập Thanh Vũ Môn, mặc dù ta không cần tham gia Đăng Thiên Thê, lại còn được ở chung với Mộ Tuyết.”
Nhắc đến Mộ Tuyết, Thiết Chân lại càng nghiến răng ken két.
“Nhưng cuộc sống đó không phải ta mong muốn. Cuộc sống đó là Mộ Tuyết cho ta, nàng khống chế cuộc sống của ta.”
“Ta, Diệp Giang Xuyên, mặc dù mọi người đều nói ta là kẻ ngốc nhưng ta không ngốc. Ta có nhân sinh, có niềm tin của mình. Ta không cần ai khống chế cuộc sống của ta cả. Ta muốn chính là Đăng Thiên Thê, ta muốn gia nhập Thái Ất Thiên.”
“Người sống trên đời phải sống cho ra một người. Nhân sinh của mình không thể để người khác nắm giữ.”
Nghe đến đây, mặc dù Thiết Chân vẫn hận đến nghiến răng, nhưng hắn ta lại nhìn chằm chằm Diệp Giang Xuyên đứng ở nơi đó, cao giọng nói nhân sinh của mình không thể để người khác nắm giữ.
Lúc này, Diệp Giang Xuyên và Triệu Mộ Tuyết rất giống nhau. Hắn ta thật sự hâm mộ Diệp Giang Xuyên.
Thiết Chân nhịn không được liền nói: “Ngươi là một tên đại ngốc. Đăng Thiên Thê, ngươi sẽ chết.”
“Chết?”
Diệp Giang Xuyên mỉm cười, kiên định nói: “Chết thì chết, có gì đặc biệt đâu. Ta không sợ. Sống có gì vui, chết cũng không sợ. Cho dù chết, ta cũng đã tham gia Đăng Thiên Thê. Ít nhất ta đã phấn đấu, cố gắng và truy cầu.”
“Chẳng lẽ cả đời này ta phải sống trong cái thành Thiết Lĩnh nho nhỏ, cả đời chỉ nhìn được bầu trời lớn chừng bàn tay? Không, ta không muốn.”
“Ta muốn đi khắp thế giới, muốn nhìn đại tuyết sơn trắng ngần, muốn nhìn thủy triều cuồng quyển, muốn nghe phượng hoàng hát, muốn nhìn cự côn che trời… Đó mới là nhân sinh của ta.”
Hắn nói rất khí thế, Thiết Chân đứng yên tại chỗ, nghe đến choáng váng.