Chương 67: Quốc đô nước Yến

Chương 67: Quốc đô nước Yến

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đám người Diệp Giang Xuyên cất bao da cá sấu. Mặc dù không phải túi trữ vật nhưng lại rất tinh xảo.

Nhìn phù lục bên trong bao da, Diệp Giang Xuyên cau mày. Đoạn đường sắp đi này cũng không nhất định thuận lợi.

Cung nữ lại nói tiếp: “Các vị học tử, tối nay các ngươi sẽ không nghỉ lại hoàng cung mà cần đi suốt đêm. Lát nữa, chúng ta sẽ di chuyển bằng phi xa cự kình chu. Trên phi xa, mỗi người một phòng, tiến về nước Hoa Dương của vực Hoa Dương.”

“Chúng ta đi đường khoảng bảy ngày bảy đêm, có thể nghỉ ngơi đầy đủ. Các ngươi đại diện cho nước Bắc Yến tham gia Đăng Thiên Thê, đánh đổi cả mạng sống. Nước Bắc Yến sẽ ghi nhận nỗ lực của các ngươi.”

“Nếu các ngươi chết trong thí luyện bậc thang thông thiên, nước Bắc Yến sẽ chăm sóc hậu duệ của các ngươi, trọng thưởng thân nhân các ngươi.”

“Sau khi Đăng Thiên Thê xong, phàm là học tử không thông qua, nước Bắc Yến sẽ tài trợ cho các ngươi du ngoạn miễn phí hoàng đô một tháng, để các ngươi có thể hưởng thụ một phen.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu. Đây chính là tiền bán mạng.

Lúc này, từ đằng xa có người truyền âm: “Các vị học tử, quốc chủ Yến Nhất Phong nước Bắc Yến xin chúc các ngươi có thể Đăng Thiên Thê thành công, tấn thăng Thái Ất Thiên, huy hoàng cả đời, trường sinh bất tử.”

“Thành công, thành công.”

Theo ông truyền âm, vô số học tử bắt đầu hô to: “Thành công, thành công.”

Sau đó có người hô khẩu hiệu khác: “Học tử Bắc Yến, trách nhiệm trên vai, thanh xuân tráng lệ, nhiệt huyết thi thiên.”

Lập tức có người hô theo hắn ta: “Học tử Bắc Yến, trách nhiệm trên vai, thanh xuân tráng lệ, nhiệt huyết thi thiên.”

Cũng có người hô: “Giương buồm xuất phát, bổ sóng trảm biển.”

Lại có người hô: “Bắc Yến đệ nhất, Thái Ất đệ nhất.”

Hô cái gì cũng có, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Diệp Giang Xuyên nghe ra được chính là Thiết Chân hô.

Trong nháy mắt, tất cả như yên tĩnh lại.

Sau đó, rất nhiều người liều mạng hô lớn.

“Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Khẩu hiệu này lực áp tất cả các khẩu hiệu khác.

“Mệnh của ta là do ta, không phải do trời.”

Rúng động thiên vũ.

Khẩu hiệu kết thúc, từng chiếc Linh Ngư Toa tam giai từ trên trời rơi xuống.

Dưới sự dẫn dắt của các cung nữ, tất cả học tử bắt đầu lên thuyền.

Diệp Giang Xuyên lặng lẽ tính toán, truy bản tố nguyên cảm ứng, hắn nhận được một con số.

Học tử ba mươi mốt quận nước Bắc Yến tham gia Đăng Thiên Thê đều tập trung ở đây, ít nhất có bốn mươi tám ngàn người.

Mười bảy quốc gia hợp thành vực Hoa Dương. Lần này Đăng Thiên Thê, ít nhất có chín trăm ngàn người.

Chín trăm ngàn người, đây đều là thiếu niên nhân tộc có thiên phú.

Ngẫm lại quá kinh khủng.

Nhưng có rất ít người mới có thể Đăng Thiên Thê thành công.

Phụ thân và Mộ Tuyết cho số liệu không giống nhau, nhưng tóm lại đều rất ít. Cho dù có một vạn người quá quan thì cũng phải cần đến một vạn thẻ bài kỳ tích.

Đại vực Hoa Dương có tổng cộng tám mươi chín khu vực, trên cơ bản hai mươi năm quay vòng một lần, một năm ít nhất cử hành bốn lần Đăng Thiên Thê.

Chẳng phải một năm sẽ có đến bốn vạn thẻ bài kỳ tích?

Thái Ất Tông quá kinh khủng.

Nhưng nó đã dùng tuổi thọ của mấy trăm vạn người đổi lấy. Có lẽ đây chính là mục đích Thái Ất Thiên bảo vệ chúng sinh.

Mở thế giới, diệt ma thủ hộ, sinh sôi Nhân tộc, phân phối thức ăn, phân phối lão bà giống như chăn heo, tất cả đều là vì thẻ bài kỳ tích?

Lắc đầu, Diệp Giang Xuyên không suy nghĩ nữa. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.

Rất nhanh đến phiên Diệp Giang Xuyên. Hắn theo mọi người leo lên Linh Ngư Toa.

Lần này không cần ngủ, chỉ cần phân phối khoang, sau đó Linh Ngư Toa đằng không bay lên.

Oành! Linh Ngư Toa trong nháy mắt dâng lên, phóng về phía bầu trời, tốc độ nhanh như thiểm điện. Quá nhanh!

Đảo mắt phi chu đã xông vào thiên vũ, vẫn luôn hướng lên, đột phá từng tầng mây trắng, từng trận cương phong. Bỗng Diệp Giang Xuyên phát hiện phi chu đã xông vào bên trong thanh minh.

Bên trong thanh minh có mười ba cự hạm.

Nhìn kỹ, mười hai trong số mười ba phi chu cự hạm giống như con cá mập.

Đây chính là phi xa tứ giai Tuyệt Sa Hạm, thuộc chiến hạm nước Bắc Yến.

Toàn bộ thân tàu giống như giọt nước, dài ba trăm hai mươi trượng, rộng chín mươi trượng, cao ba mươi hai trượng, mười sáu cửa quang pháo Thái Ất Thanh, ba trăm sáu mươi lăm lưỡi đao Bả Phi Sa Thiên, một chủ pháo Nộ Hải Độc Nha, bảy cột buồm mười ba cánh buồm bay lượn thiên vũ.

Mười hai Tuyệt Sa Hạm vây quanh một con thuyền lớn. Bọn chúng là hạm đội hộ tống, bao quanh con thuyền lớn như cự kình.

Chính là phi xa Cự Kình Chu ngũ giai.

Thân thuyền to đến năm trăm trượng, tinh kim làm đinh, bí ngân làm tuyến, xương cá làm xà, boong thuyền đều là linh mộc ngàn năm, là một pháp bảo cỡ lớn.

Rất nhiều Linh Ngư Toa tập trung lại, như những con cá non, sau đó tiến vào trong Cự Kình Chu, học tử cũng tiến vào theo.

Hơn bốn mươi tám ngàn người đều lên thuyền đầy đủ, tuyệt không chen chúc.

Diệp Giang Xuyên phát hiện Cự Kình Chu giống như tự thành một thế giới nhỏ.

Thể tích của nó vô cùng lớn, hẳn sử dụng pháp thuật không gian giới chỉ biến một tấc thành một thước.

Sau khi lên thuyền, tự có truyền âm bên tai vang lên:

“Diệp Giang Xuyên, phòng 5783 tầng ba Giáp, mời ngươi tiến về.”

Mỗi người đều có một căn phòng của mình. Sau khi đã vào phòng, mọi người không được phép tự tiện đi lại.