Chương 47: Yêu, một đời không thay đổi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Mộ Tuyết, bây giờ ta đang gặp khó khăn, không đến sông được. Cho nên, ta mới tùy tiện đến đây xin giúp đỡ, mong ngươi giúp ta qua được cửa ải này. Diệp Giang Xuyên ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Nói xong, Diệp Giang Xuyên đứng lên khom người.
Trong túi trữ vật của Triệu Mộ Tuyết chỉ toàn là linh thạch. Mượn bốn linh thạch để vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau.
Triệu Mộ Tuyết cau mày hỏi: “Không đến sông được?”
Nàng cũng không hỏi nhiều, đưa tay móc bốn khối linh thạch trong túi trữ vật, bảo thị nữ đưa cho Diệp Giang Xuyên.
Không một chút do dự.
Diệp Giang Xuyên nhận lấy, vạn phần cao hứng. Đến lúc này, hắn đã gom đủ một trăm linh thạch, có thể mua Thái Dương Chi Tử rồi.
Triệu Mộ Tuyết chậm rãi nói: “Không biết vì sao người quê của ngươi đều nói ngươi là một kẻ ngốc. Ta thấy ngươi không ngốc chút nào, lại rất anh tuấn. Tất cả đều là người ta hiểu lầm. Ngươi rất xứng với Nhu Nhiên.”
Diệp Giang Xuyên cất linh thạch, mỉm cười nói: “Ta chẳng có một chút cảm giác nào với Vương Nhu Nhiên. Tất cả đều là do tỷ phu và tỷ tỷ của ta sắp xếp, nhưng ta biết bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho ta.”
Lần trước hắn đến thăm tứ tỷ, không gặp được tỷ phu. Diệp Giang Xuyên cảm giác được tám thành tứ tỷ phu không hoàn thành được việc. Nổ quá mà lại không làm được, tỷ phu cũng ngại gặp hắn.
Triệu Mộ Tuyết gật đầu: “Thất Sơn ca lúc trước cũng không phải như vậy. Nhu Nhiên từ đầu đến cuối đều không đồng ý việc này, làm huynh ấy mất mặt, cho nên huynh ấy mới ra tay. Hôm trước, nam đinh trong nhà Nhu Nhiên đều chết trong đại lao.”
“Thủ hạ của Thất Sơn ca làm việc không linh hoạt, lại còn bị bắt, sự việc bại lộ, vợ chồng bọn họ trong đêm chạy ra khỏi thành Thiết Lĩnh, trong vòng mấy năm nữa không thể trở về.”
Diệp Giang Xuyên sững sờ. Hắn không biết việc này, nghĩ không ra vợ chồng tứ tỷ lại xảy ra chuyện.
Tứ tỷ, tứ tỷ phu có thể nói là thân nhân tốt với hắn nhất, nhưng bởi vì chuyện của hắn mà phải tha hương.
Tim hắn đau quá, giống như bị ai cắt.
Nhìn thấy biểu hiện này của Diệp Giang Xuyên, không biết vì sao trong lòng Triệu Mộ Tuyết cũng cảm thấy tê rần.
“Diệp Giang Xuyên, mặc dù việc này là do ngươi mà ra, nhưng ngươi cũng không cần để ý. Nó liên quan rất rộng, liên lụy đến nội đấu của mấy gia tộc lớn thành Thiết Lĩnh. Thất Sơn ca phong mang tất lộ, cho nên bị họa. Huynh ấy có đi mấy năm, ngươi cũng không cần để ý…”
Diệp Giang Xuyên thu lại tinh thần, thở dài một hơi, ôm quyền nói:
“Đa tạ Mộ Tuyết tiểu thư, ta mới biết được tin tức, tâm loạn như ma, ta muốn đi xem một chút.”
“Mộ Tuyết tiểu thư, Giang Xuyên cáo từ.”
Linh thạch đã mượn được, Diệp Giang Xuyên cáo từ rời khỏi phủ Thành chủ.
Nhìn thấy hắn lo lắng rời đi, Triệu Mộ Tuyết khẽ cắn môi, trong lòng cảm thấy nhói đau.
Nàng chậm rãi nói: “Kích hoạt Quan Thiên Thủy Kính cho ta.”
Sau khi nàng ra lệnh, một mặt thủy kính Thái Phượng Hiên được mở ra. Đây là một trong những hệ thống phòng ngự của thành Thiết Lĩnh.
Nàng có thể dựa vào Quan Thiên Thủy Kính để quan sát tất cả tình huống trong phạm vi một trăm dặm bên trong thành Thiết Lĩnh ngoại trừ trạch viện bốn đại thế gia.
Kính này chỉ có Thành chủ mới kích hoạt được, nhưng Triệu Mộ Tuyết được cha nàng sủng ái, đã truyền lại pháp chú cho nàng, giúp nàng cũng có thể kích hoạt sử dụng.
Bên trong thủy kính, Triệu Mộ Tuyết có thể nhìn thấy Diệp Giang Xuyên đến Vương gia. Nhưng lần này cửa còn chưa tiến vào được đã bị gác cổng qua loa đuổi đi.
Chuyện Vương Thất Sơn gây ra rất lớn, khiến toàn bộ Vương gia đều oán trách Diệp Giang Linh, vì thế hận luôn Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Xuyên lắc đầu quay về Diệp gia. Hắn không biết đoạn đường này của hắn đều được Triệu Mộ Tuyết mượn nhờ Quan Thiên Thủy Kính quan sát hết.
Đến một con hẻm nhỏ không người, cách đó không xa chính là Diệp gia, Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, tiến vào quán rượu.
Hắn nhìn tấm thẻ kỳ tích Thái Dương Chi Tử bên trên quầy bar.
Diệp Giang Xuyên đưa đến bốn linh thạch, gom đủ một trăm văn tiền kim tinh, sau đó nói: “Ta mua Thái Dương Chi Tử.”
Thẻ bài vào tay.
Thái Dương Chi Tử, hình vẽ là một thiếu niên mình trần phát ra ánh sáng vô tận, bên trong cơ thể cũng chứa đựng sức mạnh vô tận.
Sử dụng tấm thẻ bài này, trong cơ thể của hắn sẽ có huyết mạch thần Thái Dương, là con trai của mặt trời.
Nhận xét: “Cửu Dương chí cao, Thái Dương chi tử.”
Thẻ bài kỳ tích có sáu cấp bậc, phổ thông, hi hữu, sử thi, truyền thuyết, thần thoại, kỳ tích.
Mặc dù Thái Dương Chi Tử có thể khiến cho con người ta tự động sinh ra huyết mạch Thái Dương, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phổ thông.
Bên trên thẻ bài có cảm giác truyền đến: “Có muốn tiêu hao thẻ bài Thái Dương Chi Tử, kích hoạt mảnh vỡ đại đạo hay không?”
Diệp Giang Xuyên không chút do dự, lập tức trả lời: “Kích hoạt.”
Thẻ bài biến đổi, hóa thành lưu quang vô tận rót vào bên trong cơ thể Diệp Giang Xuyên. Đến lúc này, thẻ bài hoàn toàn biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên đã không còn là con người.
Lúc này, hắn chính là mặt trời, giống như trên người hắn có vô số ánh nắng màu vàng, phủ lên người hắn một sự huyễn lệ huy hoàng, khiến người ta phải hoa mắt thần mê.
Lúc này, hắn mang theo một sự uy nghi quân lâm thiên hạ.
Cho dù vũ trụ có bị hủy diệt, trước mặt hắn chẳng qua cũng chỉ là một cơn gió mát, không đủ thành đạo.
Nhưng con hẻm nhỏ không người này không có bất kỳ người nào nhìn thấy thời khắc huy hoàng của Diệp Giang Xuyên.
Nhưng phủ Thành chủ lại có một người nhìn thấy hết thảy.
Triệu Mộ Tuyết mở to mắt, khó mà tin được. Lúc này, nàng đã bị cái sự huy hoàng của Diệp Giang Xuyên chấn động.
Con tim đập nhanh không cách nào đếm rõ.
Ánh mắt nhìn thẳng, toàn thân nóng lên như có lửa thiêu đốt.
Có đôi khi, thanh xuân chính là như vậy.
Thích có thể cũng chỉ vì một động tác, một cái mỉm cười, một câu nói mà thôi.
Lúc này không còn gì do dự, là yêu.
Cả đời không thay đổi. Dứt khoát!
Vĩnh viễn.