Chương 46: Mộ Tuyết tiểu thư, ta không bán số vảy cá này
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Rời khỏi quán rượu, Diệp Giang Xuyên cẩn thận quay về Diệp gia.
Tiền kim tinh đã có thêm một đồng, đạt đến con số chín mươi.
Đoạn đường này an toàn vô sự.
Về đến nhà, trong lòng hắn rất lâu sau mới ổn định trở lại.
Khi chiến đấu giết người đoạt mệnh, tay hắn cũng không run chút nào, nhưng sau khi về nhà, hắn nghĩ lại mà sợ.
Mặc dù hắn giết khá nhiều người cá, Nhị nương Đại phòng cũng chết đuối do hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Cắt thịt chặt đầu, loại cảm giác này, nói thật rất buồn nôn.
Nhưng không biết vì sao, Diệp Giang Xuyên lại mơ hồ cảm thấy rất kích thích.
Ta không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết ta. Nếu xảy ra một lần nữa, hắn cũng vẫn sẽ giết.
“Mười tám, mười tám, mười tám…”
Rất nhanh, Diệp Giang Xuyên đã bình tĩnh lại. Hắn đi tìm Diệp Nhược Thủy, thuật lại kỹ càng sự việc một lần nữa.
Diệp Nhược Thủy nổi giận: “Khốn kiếp, là ai đã ra tay? Dựa theo những gì mà con miêu tả, năm người này hình như là năm huynh đệ Trường Nhai Mã gia chuyên làm hại người khác. Để ta lập tức cho người đi thăm dò.”
“Cha, nếu con bị người ta hại, sẽ tìm được hung thủ sao?”
Diệp Nhược Thủy cau mày: “Chết thì đã chết rồi, nói thật, rất khó tìm được hung thủ. Con nhìn thành Thiết Lĩnh này đi, phồn hoa như gấm, thật ra đằng sau tràn ngập máu tươi. Cũng không còn cách nào, đây chính là đặc điểm của mỏ quáng.”
“Hàng năm, số người mất tích một cách lặng lẽ rất nhiều. Ném vào mỏ quặng là không thấy đâu. Năm nay, Diệp gia có một đệ tử mất tích một cách khó hiểu, đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Cho nên, ta thà rằng ở lại nơi vô linh như Bạch Kỳ Hương cũng không muốn ở đây.”
Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Cha, con cũng không thích nơi này, con nhớ vịnh nước cạn.”
Diệp Nhược Thủy nói: “Chờ thiên phú của con được đo xong, chúng ta về nhà ăn tết, không trở lại cái nơi chết tiệt này nữa.”
Hôm sau, Diệp Giang Xuyên đến Vương gia thăm tứ tỷ.
Tứ tỷ vẫn nhiệt tình như vậy, cho Diệp Giang Xuyên không ít đồ tốt nhưng Diệp Giang Xuyên vẫn có thể nhìn ra được bộ mặt sầu thảm của tứ tỷ, chỉ là cố nén không nói thôi.
Diệp Giang Xuyên khuyên tứ tỷ một hồi, cái gì là Vương Nhu Nhiên có cho không hắn cũng không muốn.
Tứ tỷ phu không có ở nhà, đã ra ngoài làm việc. Diệp Giang Xuyên hoài nghi tám phần là khoác lác, cảm thấy mất mặt nên không muốn gặp hắn.
Trở về Diệp gia, Diệp Giang Xuyên bắt đầu tu luyện. Cũng may mùng hai tháng Chạp, một cơn mưa nhỏ rơi xuống.
Diệp Giang Xuyên vô cùng cao hứng. Mưa tạnh, hắn liền tiến vào bàn cờ. Lần này thu hoạch không phải cá lớn, chỉ là một Hải Thực Giả của Khấu tộc.
Giết người cá, bán được hai văn tiền kim tinh, cẩn thận thu được năm vảy cá. Diệp Giang Xuyên cũng không có ý định chào giá.
Dù sao vảy cá cũng không xấu, gom lại nhiều một chút lại đi tìm Triệu Mộ Tuyết bán một linh thạch.
Không nghĩ đến hôm sau lại thêm một cơn mưa nhỏ. Nơi này không có tuyết, chỉ có trời mưa. Lần này hắn lại giết được một Hải Thực Giả Khấu tộc.
Qua hai ngày nữa, lại một cơn mưa nhỏ. Đây là Mục Ngư Giả Đãng tộc. Tổng số tiền hắn kiếm được bây giờ là chín mươi sáu cái, vảy cá cũng gần mười sáu cái.
Nhưng sau trận mưa nhỏ này thì trời không còn mưa nữa.
Mất mười ngày, một giọt mưa cũng không có.
Ngày mười chín tháng Chạp, Diệp gia có khách, tôn quý vô cùng. Gia chủ Diệp gia Diệp Tú Phong cẩn thận tiếp đãi. Đây chính là khách quý Thái Ất Thiên phái xuống để sửa chữa Thiên Phú Kính Xứng.
Đương nhiên không thể là đệ tử Thái Ất Thiên được, mà chính là tu sĩ Đồng Hàn Tông phụ thuộc Thái Ất Tông.
Đồng Hàn Tông và Thải Lân Tông cũng không khác gì nhau, đều là tông môn phụ thuộc Thái Ất Thiên, giỏi về luyện chế pháp khí, sửa chữa pháp bảo bị tổn hại, chiếm cứ mười ba quốc gia, thuộc đại phái vực Hoa Dương.
Diệp Giang Xuyên cắn răng. Hắn còn thiếu bốn linh thạch nữa là có thể mua được Thái Dương Chi Tử, nhận được thiên phú.
Phải làm sao mới ổn đây?
Hắn không khỏi gấp lên, quyết định rời khỏi Diệp gia đến phủ Thành chủ.
Vào tháng Chạp, thời tiết thay đổi, khe Lăng Thủy không cách nào đánh bắt cá được nữa.
Nhưng Triệu Mộ Tuyết đã nói, nếu hắn có vảy cá, hắn có thể đến phủ Thành chủ tìm nàng. Mười sáu vảy cá có thể bán được một linh thạch, hắn nhất định phải tìm thêm ba linh thạch nữa để mua Thái Dương Chi Tử.
Cái gọi là đại trạch Triệu gia, thật ra chính là Phủ thành chủ, ở vào trung tâm thành Thiết Lĩnh, vô cùng phồn hoa.
Đến phủ Thành chủ, Diệp Giang Xuyên ôm quyền nói:
“Ta là đệ tử Diệp gia Diệp Giang Xuyên, xin bẩm lại tiểu thư Triệu Mộ Tuyết Triệu gia, nói có ta đến tìm nàng ấy.”
Hắn tưởng gác cổng sẽ làm khó hắn, không nghĩ đến gác cổng lại bảo: “Diệp gia Diệp Giang Xuyên? Tiểu thư đã có thông báo, ngươi chờ ở đây.”
Gã tiến vào thông báo, rất nhanh đã trở lại: “Đi theo ta, tiểu thư muốn gặp ngươi.”
Diệp Giang Xuyên đi theo gã tiến vào phủ Thành chủ. Nơi này còn phú quý hơn Diệp gia gấp mấy lần.
Đình đài lầu các, phồn hoa như gấm, kiến trúc tầng tầng.
Có nơi rộng lớn hùng vĩ, có nơi hành lang giao thoa, cung điện hỗn tạp.
Bên trong cung điện, mặc kệ là cột chống hay là đòn dông, tất cả đều được phủ kín bởi những bức tranh và hoa văn đầy màu sắc, tràn ngập không khí xa hoa phú quý.
Rất nhanh, hai người đã đến một lầu các cao ba tầng, mái cong hoành không.
Ngoài cửa là ba chữ Thải Phượng Hiên to màu vàng, giống như phượng vũ cửu thiên, long bôn xà tẩu, tự thành một khí thế không nói ra được.
Triệu Mộ Tuyết tiếp đãi Diệp Giang Xuyên ở đây. Có thị nữ dẫn hắn nhập tọa, dâng lên nước trà.
Triệu Mộ Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Giang Xuyên:
“Ngươi lại có vảy cá rồi sao?”
Diệp Giang Xuyên gật đầu, lấy ra vảy cá.
Thị nữ đưa sang, Triệu Mộ Tuyết cao hứng bắt đầu kiểm tra.
Nhưng rất nhanh nàng đã cau mày: “Số vảy cá này không tốt bằng hai lần trước, chưa tiến giai thì không tính, số lượng còn ít, một linh thạch không đáng.”
Diệp Giang Xuyên há miệng muốn nói chuyện, đột nhiên mắt hắn sáng lên.
Một phủ Thành chủ phú quý, một đại tiểu thư có nhiều tiền?
Diệp Giang Xuyên chậm rãi nói: “Bà chủ…”
Triệu Mộ Tuyết lắc đầu: “Gọi ta là Mộ Tuyết đi, gọi bà chủ nghe tục khí quá.”
“Vâng, Mộ Tuyết tiểu thư, ta không bán số vảy cá này.”
“Ồ, ngươi không bán, thế ngươi tìm ta làm gì?”
Triệu Mộ Tuyết hơi tức giận, ánh mắt nheo lại, nhưng bởi vì gương mặt quá xinh đẹp, nàng tức giận lại càng xinh đẹp hơn.
“Mộ Tuyết tiểu thư, là như vầy, ta muốn mượn ngươi bốn khối linh thạch. Vảy cá này là thế chấp và tiền lời. Ta mượn bốn khối linh thạch, trong vòng ba tháng ta nhất định sẽ trả.”
Diệp Giang Xuyên chậm rãi lên tiếng, thay đổi mục đích.