Chương 45: Mười tám, mười tám, mười tám

Chương 45: Mười tám, mười tám, mười tám

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đột nhiên Diệp Giang Xuyên cau mày, hắn cảm nhận được ác ý.

Trên đường đi, sau lưng hắn có mấy người nhàn nhã đi đường.

Nhìn thì rất bình thường, nhưng Diệp Giang Xuyên có thể cảm nhận được ác ý trên người bọn họ.

Ác ý như lửa như đuốc, nồng đậm vô cùng.

“Mười ba, mười ba, mười ba…”

Diệp Giang Xuyên lại đếm, đột nhiên quay người, phóng về phía rừng cây bên cạnh quan đạo, nhanh chóng chạy trốn.

Lập tức có người hô: “Tiểu tử thúi, ngươi muốn chạy đi đâu.”

‘Đuổi theo.”

“Đừng để hắn chạy thoát.”

Trong nháy mắt, năm người đằng sau Diệp Giang Xuyên đuổi theo hắn vào rừng cây.

Năm người này cũng không nhiều lời, chăm chú đi theo. Hai người trong đó lấy ra cung nỏ, giương cung bắn thẳng.

Mũi tên thẳng vào chỗ yếu hại của Diệp Giang Xuyên, muốn đoạt tính mạng của hắn.

Diệp Giang Xuyên sử dụng bộ pháp Ngư Tường Thiển Để, cơ thể vặn vẹo tránh được mũi tên, nhưng động tác lại chậm, khiến đối phương vây quanh.

Diệp Giang Xuyên hô to: “Các vị đại ca, chúng ta không thù không oán…”

Lời còn chưa nói xong, năm người kia cũng không thèm trả lời, rút ra lưỡi đao chặt xuống.

Không nói nhảm bất kỳ một câu nói, ra tay chính là muốn mạng.

Diệp Giang Xuyên thở dài một tiếng, đột nhiên cơ thể giống như bị kéo về phía sau một phát, trong nháy mắt rời khỏi ba thước, sau đó lại bắn ra, thân hình uốn éo, lảo đảo ba thước nữa.

Một lão nhân trong năm người lên tiếng: “Gặp phải cường địch rồi, mọi người cẩn thận. Cung tiễn ám khí đem ra sử dụng hết, không được để hắn chạy thoát.”

Chân khí trong cơ thể Diệp Giang Xuyên điên cuồng vận chuyển, Ưng Kích Trường Không lặng yên chuyển động.

Ép, ép, ép, ép, ép, ép, ép...

Ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng...

Diệp Giang Xuyên đột nhiên bộc phát.

Nổ!

Hắn ra tay trong nháy mắt, nhất bộ nhất kiếm, khoảng cách giữa hai bên hoàn toàn không tồn tại, đến trước người lão nhân.

Đây là đầu lĩnh của năm người, giết.

Lão nhân kinh hãi, lời còn chưa nói hết, ông ta đã thấy Diệp Giang Xuyên lóe lên, vội nâng đao phòng ngự.

Dưới kiếm quang, Cương Ngọc vô cùng sắc bén. Ưng Kích Trường Không bộc phát, răng rắc một tiếng, trường đao của đối phương bị chém gãy. Phốc, đầu người bay lên.

“Mười bốn, mười bốn, mười bốn…”

“Đại ca.”

Đại hán bên cạnh gầm thét, thanh cự chùy trong tay chém về phía Diệp Giang Xuyên.

Bước chân Diệp Giang Xuyên chuyển động, sử dụng bộ pháp Ngư Tường Thiển Để tránh đi một kích.

Một chùy thất bại, người đàn ông huy động bảy kích liên hoàn. Đây là một môn bí kỹ. Đại chùy giống như giấy, không hề có trọng lượng, vung vẩy như gió, chùy chùy đoạt mệnh.

Tuy nhiên, Diệp Giang Xuyên vẫn giống như con cá di chuyển, bí kỹ bảy kích liên hoàn của đối phương đã thất bại.

Hắn lại chuyển, thân hình như cá, lại như quỷ mị chuyển đến bên cạnh người đàn ông.

Hắn không sử dụng Ưng Kích Trường Không hay là kiếm pháp đâm cá trước đây, một kiếm đâm ra, phốc một tiếng xuyên qua mắt thấu não.

“Mười lăm, mười lăm, mười lăm…”

Sau đó, bước chân hắn lóe lên, tránh được hai mũi tên bắn liên hoàn, cơ thể nhoáng một cái, tránh ba thanh phi đao của một người khác.

Người kia gầm thét, xé rách áo, trên người xuất hiện phi tiêu phi đao.

Phi tiêu phi đao liên hoàn bắn ra. Phi tiêu, trịch tiễn, thiết uyên ương, mai hoa châm, chông sắt, phi đao…

Nhưng Diệp Giang Xuyên đã sử dụng đầy đủ bộ pháp Ngư Tường Thiển Để để tránh.

Đối phương bắn ra mấy chục thanh ám khí, mạn thiên phi vũ cũng không đánh trúng Diệp Giang Xuyên, rốt cuộc kiệt sức, không còn lực để ném phi đao.

Trong nháy mắt Diệp Giang Xuyên lóe lên, Ưng Kích Trường Không lặng yên mà động.

Ép, ép, ép, ép, ép, ép, ép...

Ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng, ngưng...

Nổ.

Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành chưa đến một hơi.

Khoảng cách giữa hai bên là một trượng, trong nháy mắt hắn đã đến nơi, một kiếm chém xuống, cử trọng nhược khinh, phốc một tiếng, ngực của hắn ta bị đâm thủng một lỗ, bao gồm cả tim, tất cả đều vỡ nát.

“Mười sáu, mười sáu, mười sáu…”

Hai người khác phát ra tiếng kêu rên nhưng bọn họ cũng không chạy đi, một người cầm thương một người cầm kiếm lao đến.

Diệp Giang Xuyên chỉ dùng Ngư Tường Thiển Để tránh đi công kích, sau đó một kiếm đâm thấu mắt người cầm thương.

“Mười bảy, mười bảy, mười bảy…”

Người cầm kiếm nhìn thấy cảnh tượng này, keng một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống. Hắn ta hô to:

“Khoan đã.”

Diệp Giang Xuyên thu kiếm nhìn hắn ta: “Là ai phái các ngươi đến giết…”

Sắc mặt người kia trắng bệch, cười một tiếng: “Huynh đệ chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, ta sao có thể sống một mình. Các vị ca ca chờ ta một chút.”

Nói xong, hắn ta rút một cây chủy thủ đâm thẳng vào tim, chết ngay tại chỗ.

Diệp Giang Xuyên hít một hơi. Cho đến nay, hắn vẫn thường hay nghe nói tài nguyên khoáng sản thành Thiết Lĩnh rất phong phú. Thu hoạch quặng sắt tất phải tử đấu, cho nên người ở đây đều hung tàn không muốn sống.

Hôm nay hắn nhìn thấy, quả nhiên là thế. Chẳng những hung ác với kẻ địch mà còn hung ác với chính mình.

Nhưng người này có tính luôn không?

“Mười tám, mười tám, mười tám…”

Cuối cùng vẫn tính được.

Nhìn thi thể đầy đất, Diệp Giang Xuyên lắc đầu. Xung quanh không có ai, bớt nhiều chuyện thì không cần nhiều chuyện.

Đám người này đến giết người, trên người chẳng mang theo một đồng, không có bất kỳ chiến lợi phẩm nào.

Thi thể nhất định phải xử lý. Diệp Giang Xuyên muốn đào hố vùi lấp bọn họ.

Nhưng ở đây đều là núi, tảng đá khắp nơi, hắn lại không có xẻng, muốn đào hố cũng chẳng dễ dàng.

Đột nhiên, Diệp Giang Xuyên nhướng mày, thử đưa thi thể vào trong quán rượu.

Năm người này đều là luyện thể tầng tám, trên người có linh khí, tất nhiên có thể đưa vào.

Quần áo binh khí đều không có linh khí, theo lý không cách nào đưa vào, nhưng Diệp Giang Xuyên đã chất chúng thành một đống, đưa vào quán rượu cùng một lúc với thi thể.

Sau khi đưa vào xong, thi thể hóa thành tro bụi, xử lý sạch sẽ.

Hủy thi diệt tích.