Chương 48: Con cần suy nghĩ thật kỹ…

Chương 48: Con cần suy nghĩ thật kỹ…

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kích hoạt thẻ bài kỳ tích Thái Dương Chi Tử.

Diệp Giang Xuyên cảm giác cơ thể giống như bị thiêu đốt vô tận.

Từ một nơi sâu xa, hình như là cửu thiên, một luồng quang hoa lặng yên rơi xuống, trong nháy mắt tiến vào bên trong cơ thể Diệp Giang Xuyên.

Sau đó, một sự huyền bí nào đó bên trong cơ thể Diệp Giang Xuyên được mở ra. Một sức mạnh hạo đãng từ đó lan tràn ra, không ngừng tuần hoàn bên trong cơ thể hắn.

Sức mạnh này sáng tối chập chờn, du tẩu dọc theo mạch của hắn.

Đột nhiên, từ chỗ sâu trong cơ thể của hắn lại bùng phát một luồng sinh cơ cường đại hơn. Diệp Giang Xuyên hoảng hốt cảm nhận một cơ biến tạo hóa đang rộng mở ra với hắn trong con sông dài vận mệnh.

Các ngóc ngách trong cơ thể cũng dâng trào một sức mạnh vô danh.

Da thịt Diệp Giang Xuyên hiện lên sự oánh nhuận, mơ hồ có một luồng tử khí ôn nhuận.

Tử khí này huy hoàng như vậy, có một cảm giác quân lâm thiên hạ, đường hoàng hạo đãng, lóa mắt sáng chói.

Ánh sáng không ngừng sinh ra, tản ra sự mỹ lệ thần bí, khiến người xem càng nhìn càng trầm mê. Nhìn nó ngươi liền biết, bên trong tử quang này ẩn chứa sức mạnh hủy diệt hết thảy.

Tử khí bộc phát, cơ bắp trên người Diệp Giang Xuyên phồng lên, áp súc lại, cuối cùng trở thành mình đồng da sắt, kinh mạch mở rộng.

Xương cốt trở nên cứng cỏi hơn, thậm chí còn mơ hồ sinh ra quang trạch ngọc chất.

Thời gian dần trôi, thậm chí huyết dịch còn tản ra một mùi hương kỳ lạ.

Một luồng nhiệt lưu từ đan điền đi lên, chảy qua trăm mạch tứ chi. Diệp Giang Xuyên chỉ cảm thấy mười vạn tám ngàn lỗ chân lông khắp cơ thể phát ra một cảm giác ấm áp, từ bên trong ra bên ngoài. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông đều thay đổi.

Bất tri bất giác, chân khí trong cơ thể viên mãn, chân nguyên tự động vận chuyển, một hơi phá chín quan, một lần nữa hoàn thành dung hợp biến hóa.

Xương cốt toàn thân tu luyện đại thành, cảnh giới tăng lên.

Diệp Giang Xuyên cũng cảm thấy thể chất của mình một lần nữa mạnh lên, làn da như băng, cơ bắp như sắt, gân mạch như thép, xương cốt như kim, huyết sinh sôi lên, khí tinh thần tăng mạnh.

Thân hình hắn lại cao thêm một tấc. Đến lúc này, hắn đã tấn thăng luyện thể tầng bảy Nhiên Huyết.

Hắn chậm rãi đứng lên, sau đó mỉm cười, bước nhanh về Diệp gia.

Trở về Diệp gia, Diệp Giang Xuyên nhanh chóng đến gặp cha mình.

Diệp Nhược Thủy liếc hắn một cái, cau mày nói: “Luyện thể tầng bảy?”

Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, thưa cha.”

Diệp Nhược Thủy suy nghĩ một chút liền móc ra một viên đan dược: “Uống nó đi.”

Diệp Giang Xuyên không chút do dự uống vào, cơ thể phát ra âm thanh ục ục. Nhìn qua giống như cảnh giới hạ xuống, không hề có bất kỳ đặc tính tầng bảy Nhiên Huyết nào.

“Giai đoạn này con không thể lộ ra đặc tính luyện thể tầng bảy được. Dựa theo tộc quy, tấn thăng tầng bảy phải ra ngoài vực ngoại tham quân. Con con nhỏ, qua hai năm nữa rồi nói.”

“Vâng, thưa cha.”

“Hôm nay, người của Thái Ất Thiên sẽ chữa trị Thiên Phú Kính Xứng hoàn tất. Cha sẽ dẫn con đến đó kiểm tra.”

“Vâng ạ.”

“Nếu con có thể kiểm tra ra được thiên phú, con chính là Kỳ Lân Tử của Diệp gia, không cần tuân thủ tộc quy ra ngoài ngoại vực. Nhưng con ơi, thật ra cha có chuyện muốn nói với con.”

Diệp Giang Xuyên cau mày: “Cha, chuyện gì thế, cha cứ việc nói thẳng.”

“Kiểm tra này cũng không nhất định là chuyện tốt.”

“Nếu kiểm tra không có, con chính là tộc nhân phổ thông của Diệp gia. Đến năm mười tám tuổi, con sẽ tham quân, đến vực ngoại. Mặc dù sẽ có nguy hiểm, nhưng chín thành sẽ sống sót. Đến lúc đó, nếu con có thành tựu, con có thể trở thành Chưởng quỹ cửa hàng Diệp gia hoặc trở thành đầu lĩnh Quân úy hương khác, cưới mấy bà vợ, sinh một đống con. Nếu cơ duyên đến, tấn thăng Ngưng Nguyên Cảnh, con có thể sống đến hai trăm năm, bình an vui vẻ.”

“Lần kiểm tra này, nếu con không có thiên phú, tất cả sẽ như thường. Nhưng nếu con có thiên phú, vậy thì khác.”

“Phàm là người có thiên phú, tất cả đều sẽ được ghi vào trong danh sách. Lần Đăng Thiên Thê vực Hoa Dương lần trước đã qua mười bảy năm. Ta có cảm giác, chưa đến ba năm nữa, vực Hoa Dương sẽ tiến hành Đăng Thiên Thê lần nữa.”

“Khi Đăng Thiên Thê, Diệp gia nhất định phải có tộc nhân tham gia. Không có tộc nhân tham gia, Diệp gia sẽ bị phạt nặng. Hiện tại, Diệp gia có bốn người có thiên phú. Nhưng bọn họ đều là tộc nhân của gia chủ. Nói cho cùng, con là đệ tử chi thứ. Dựa theo tộc quy, trước tự nguyện sau cường phái, trước chi thứ sau chủ mạch. Con nhất định phải tham gia Đăng Thiên Thê rồi.”

“Năm đó, ta cũng giống như vậy. Ta đi, Diệp Nhược Sinh ở lại. Bây giờ ông ta đã tấn thăng Ngưng Nguyên, là Tộc trưởng tương lai Diệp gia, còn ta thì mất đi thiên phú cả đời, chỉ còn sống được ba năm.”

Nói đến đây, Diệp Nhược Thủy hơi do dự. Diệp Giang Xuyên có thể thấy được ông không cam tâm.

Suy nghĩ một chút, Diệp Nhược Thủy nói tiếp: “Con, con cần suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Một khi kiểm tra ra thiên phú, con nhất định phải Đăng Thiên Thê, chỉ có bảy thành cơ hội sống sót, nhưng sẽ mất đi thiên phú, còn lại hai mươi năm tuổi thọ.”

“Trừ khi vận khí của con tốt, hai mươi năm nữa, vực Hoa Dương không cử hành Đăng Thiên Thê, con sẽ không có kết cục giống như ta.”

Diệp Giang Xuyên chớp mắt nói: “Cha, cái gọi là bảy thành sống sót là chỉ Đăng Thiên Thê thất bại? Nói một cách khác, có ba thành Đăng Thiên Thê thành công tiến vào Thái Ất Thiên?”

Diệp Nhược Thủy cười ha hả: “Con nghĩ hay thật. Ba thành đó, trong đó hai thành chín phần tám ly là chết trong thí luyện Đăng Thiên Thê. Hai ly còn lại mới có thể tiến nhập Thái Ất Thiên.”

“Nhưng ta nghe nói, đây chỉ là tư cách tiến vào ngoại môn Thái Ất Thiên. Đằng sau còn một thí luyện nhập môn nữa. Hai ly này còn phải đào thải mất chín thành. Cuối cùng, thiên chi kiêu tử sau cùng, chỉ có một phần vạn cơ hội mới có thể tiến vào Thái Ất Tông.”

Diệp Giang Xuyên cũng không để ý. Hắn hỏi tiếp: “Điều kiện quá quan Đăng Thiên Thê là gì? Một thẻ bài kỳ tích là được sao?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng, là thẻ bài kỳ tích, mảnh vỡ đại đạo hạch tâm. Nếu con có được một cái, con sẽ Đăng Thiên Thê thành công.”

Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Hắn thật sự chờ mong có thể Đăng Thiên Thê. Người khác cần thí luyện, sinh sinh tử tử. Hắn chỉ cần một trăm linh thạch là có thể mua được một thẻ bài kỳ tích.

Đăng Thiên Thê sẽ không còn là vấn đề.

“Haiz, muốn có được thẻ bài kỳ tích, thật sự quá khó khăn. Ta tung hoành Khuê Ân Giới ba trăm năm, vô địch thiên hạ, rống chết qua kim bằng, rống đứt đoạn nước chảy, vô cùng phong quang, nhưng ta vẫn không thể nào đạt được thẻ bài kỳ tích. Ta mỗi ngày đều nằm mơ về Khuê Ân Giới. Ta muốn trở lại nơi đó, cho dù chỉ một ngày, bảo ta lập tức chết đi, ta cũng đồng ý.”