Chương 35: Lão trạch Diệp gia

Chương 35: Lão trạch Diệp gia

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trang viên tự thành một thành, có phù văn bảo hộ, có vườn hoa giả sơn, có cầu nhỏ nước chảy, có đình đài lầu tạ, có sóng biếc thanh hồ, còn có thạch lâu.

Xuống xe, có người đang chờ Diệp Nhược Thủy ngoài cửa.

“Thủy gia gia trở về rồi?”

“Thủy ca trở về rồi?”

Xem ra Diệp Nhược Thủy có địa vị rất cao ở đây. Diệp Nhược Thủy mỉm cười gật đầu, cùng với Diệp Giang Xuyên tiến vào lão trạch Diệp gia.

Năm ba lần rẽ, xuyên qua lầu các khắp nơi, hai người đến chỗ sâu nhất của lão trạch, tổ từ Diệp gia.

Nơi này được xây hoàn toàn từ bạch ngọc, lan can bích ngọc, khảm không linh lung. Cho dù là ban ngày, cũng có trên dưới một trăm ngọn kim đăng tô điểm, rực rỡ như sao trời, một mảnh không minh.

Có bốn lão nhân đang chờ sẵn. Diệp Nhược Thủy nhìn bọn họ, hành lễ:

“Các vị bá bá thúc thúc, ta đã trở về. Đây là con của ta, Diệp Giang Xuyên. Ta dẫn nó đến để nhập gia phả.”

Một lão nhân nhìn Diệp Nhược Thủy, hỏi: “Tiểu Thủy, ngươi xác định rồi chứ? Ngươi có mười ba đứa con, trong đó có bảy con trai, nhưng có thể nhập tộc phổ Diệp gia cũng chỉ có ba người.”

“Ngươi đã nhập Diệp Giang Thành, Giang Nham và đứa bé này. Bốn người còn lại không cách nào nhập tộc, chỉ là chi thứ.”

Diệp Giang Thành là lão đại Diệp gia do đại nương sinh ra, cũng là con độc nhất của đại nương, hiện tại đang là quản sự cửa hàng Trấn Tây Bảo Diệp gia một trong hai mươi mốt hương, là sự kiêu ngạo của đại nương. Hắn ta nhập gia phả là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng không nghĩ đến nhị thập ngũ đệ Diệp Giang Nham cũng đã từng đến nơi này nhập gia phả.

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Thất thúc, đứa nhỏ này có đôi khi hơi ngớ ngẩn nhưng không ngốc. Cho nên nó sẽ được nhập vào tộc phổ Diệp gia ta.”

Mấy lão nhân nhìn nhau, sau đó gật đầu: “Được.”

Bọn họ lấy ra một cái thẻ tre, nhỏ máu vào trong, đăng ký làm chứng, vô cùng phiền phức.

Diệp Nhược Thủy nói: “Giang Xuyên, sau khi vào gia phả, con có thể tiếp nhận kiểm tra huyết mạch thiên phú, cũng có thể đến Tàng Kinh Các lựa chọn một truyền thừa gia tộc.”

Thất thúc lắc đầu nói: “Tiểu Thủy, Thiên Phú Kính Xứng trong nhà đã bị hỏng một thứ, đã báo Thái Ất Thiên sửa chữa, cần chờ người của Thái Ất Thiên phái đến. Muốn kiểm tra thiên phú, phải mất hai ba tháng nữa.”

“Về phần truyền thừa gia tộc, điều này không thành vấn đề. Đã vào gia phả, cứ để nó chọn đi.”

Diệp Nhược Thủy cau mày: “Vậy chúng ta chỉ có thể chờ ở đây, chờ Thiên Phú Kính Xứng được sửa chữa.”

“Được rồi, phòng của ngươi vẫn còn, ngươi cứ mở tạm một gian phòng bên cạnh cho con trai ngươi là được.”

“Đa tạ thất thúc.”

Diệp Nhược Thủy cùng với Diệp Giang Xuyên rời khỏi nơi này đến một thạch lâu nơi hậu viện.

Diệp Giang Xuyên không nhịn được liền hỏi: “Cha, cha quen thuộc với gia chủ như vậy, cha có địa vị rất cao ở đây sao?”

Diệp Nhược Thủy cười một tiếng: “Mười bảy năm trước, cha của con Đăng Thiên Thê Thái Ất Thiên, thay Diệp gia chết một lần. Chút đãi ngộ đó vẫn phải có được.”

Hai người đến trước thạch lâu. Diệp Nhược Thủy có chỗ ở của mình. Ông gọi một sai vặt, mang Diệp Giang Xuyên đến chỗ ở của ông.

“Tối nay con hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai tự con đi chọn công pháp, ta còn có việc không ở với con được.”

Diệp Giang Xuyên đi theo gã sai vặt đến một thạch lâu, tiến vào bên trong.

Thạch lâu có hai tầng, trên giường được phủ tơ lụa, bàn trà hoàn chỉnh, sàn trải thảm sang trọng, nhìn qua rất sướng.

Đây là gian phòng mà Diệp Giang Xuyên chưa từng được hưởng thụ qua. Hắn nhịn không được mà nhảy lên, bổ nhào vào cái giường lớn. Mềm quá, ấm áp quá, thoái mái quá.

Cơm tối tất có sai vặt đến mời.

Hắn đi theo Diệp Nhược Thủy bước vào bên trong một đại điện. Có mấy trăm người đang ăn cơm ở đây.

Đừng nhìn nhiều người, nhưng người nào cũng yên lặng, tuân thủ quy củ ăn không nói chuyện.

Diệp Nhược Thủy tiến về vị trí chủ vị, chuyện trò vui vẻ. Ông cái gì cũng không ăn, chỉ oẳn tù tì uống rượu với mấy tộc lão.

Diệp Giang Xuyên được sắp xếp ra phía sau, ăn cơm cùng một đám thiếu niên Diệp gia.

Một đám thiếu niên, nhỏ nhất chính là bối phận chữ Thiên, cần gọi Diệp Giang Xuyên là thúc thúc, ngồi thành thật một chỗ, không dám nói một câu, vô cùng câu nệ.

Đồ ăn rất ngon, đủ loại mỹ vị, thịt rừng hải sản, trong đó còn có cháo linh, uống xong một bát còn có thể xin thêm bát thứ hai. Diệp Giang Xuyên uống một hơi năm bát lớn mới chịu ngưng.

Những cậu thiếu niên khác dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, nhưng không người nào giao lưu với hắn. Ăn xong, cả đám hành lễ rồi rời đi.

Diệp Giang Xuyên ăn cũng rất nhanh, lặng lẽ trở về. Bên kia, lão cha của hắn đang nâng ly cạn chén, lớn tiếng oẳn tù tì, uống không có điểm dừng.

Năm đó, Diệp Nhược Thủy vì Diệp gia tham gia Đăng Thiên Thê, cuối cùng chỉ còn lại hai mươi năm tuổi thọ, có công với Diệp gia. Cho nên, ông được tôn kính ở đây, có làm như thế nào cũng không quá phận.

Trở lại phòng, không có cát trong suốt, hắn không cách nào tu luyện, chỉ có thể tu luyện Ngư Tường Thiển Để.

Diệp Giang Xuyên cố ý chọn một căn phòng nhỏ, đóng cửa kỹ càng, bắt đầu xê dịch bên trong gian phòng.

Vất vả tu luyện, thời khắc không quên.

Sáng hôm sau, Diệp Giang Xuyên dậy từ rất sớm. Lão cha của hắn nhất định đang ngủ. Hắn tự mình đến Tàng Kinh Các lão trạch Diệp gia.

Tàng Kinh Các nơi này khác với Bạch Kỳ Hương Diệp gia, tự thành lầu các, có pháp trận bảo vệ.

Diệp Giang Xuyên trải qua hai lần kiểm tra mới được nhập các.

Ở đây có một trưởng lão Diệp gia thủ hộ, Diệp Giang Xuyên hành lễ: “Đệ tử Diệp Giang Xuyên bái kiến tộc thúc bá.”

Tộc thúc bá nhìn Diệp Giang Xuyên, hỏi:

“Diệp Giang Xuyên? Tộc nhân nhánh Bạch Kỳ Hương? Vào gia phả? Đến chọn pháp?”

“Chủ gia chúng ta, ngoại trừ Ngưu Ma Đại Lực Quyền, Thiết Chưởng Khai Sơn, Truy Phong Trảm Nguyệt Đao, Thương Long Kiếm Bộ, Ngư Tường Thiển Để, Bộ Kình Thủ, Thiên Lân Chấn Thủy Đao, Trảm Thanh Vân mà nhánh Bạch Kỳ Hương đã có thì còn có Hư Thất Sinh Bạch, Thiên Mang Vô Định Kiếm, Ưng Kích Trường Không, Kính Hoa Thủy Nguyệt Kiếm, Thiết Chưởng Trọng Bạo Oanh, Thiên Cương Bắc Đấu Kiếm Quyết, Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Pháp, Cầm Long Khống Hạc Thủ…”

Bọn chúng đều là đao pháp, kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, thân pháp tiến giai.

Trong đó, Hư Thất Sinh Bạch, Ưng Kích Trường Không, Kính Hoa Thủy Nguyệt Kiếm, Cầm Long Khống Hạc Thủ đều là công pháp cấp tinh diệu.

“Mặc dù Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Pháp là công pháp cấp phổ thông nhưng lại là thần thông chú pháp, không phải quyền cước đao kiếm. Ngươi muốn lựa chọn cái nào?”