Chương 36: Ưng Kích Trường Không
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thật ra, so với Bạch Kỳ Hương Diệp gia, mặc dù bọn họ chỉ có tám công pháp tiến giai, nhưng trong đó có bốn cái thuộc cấp tinh diệu, một cái là pháp thuật thần thông.
Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tộc thúc bá, ta có thể nhìn những ngọc giản này một chút được không?”
“Ngươi nhìn cái gì? Tất cả đều là truyền pháp thần thức, không cách nào nhìn thấy nội dung, không có tác dụng gì đâu.”
“Tộc thúc bá, ta chỉ muốn nhìn một chút mà thôi. Ta có một năng lực, mắt thường có thể thấy được những cái không thể thấy, từ đó tìm ra thứ có lợi cho mình.”
“Nói hươu nói vượn.”
“Tộc thúc bá, ngài hãy để cho ta xem một chút đi, chỉ xem một chút thôi.”
“Ta xin ngài đấy, xin ngài đấy.”
Diệp Giang Xuyên bắt đầu năn nỉ, năn nỉ mất một khắc đồng hồ, không cho nhìn thì thiếu chút nữa lăn lộn. Lão nhân bị mài đến thật sự không chịu được, nhưng ông không thể xua đuổi tộc nhân của mình:
“Được rồi, đừng năn nỉ nữa.”
“Ngươi muốn nhìn thì nhìn đi.”
Nói xong, ông lấy ra tám ngọc giản bí tịch, xếp thành một hàng để Diệp Giang Xuyên quan sát.
Diệp Giang Xuyên cao hứng nhìn đến, thi triển Truy Bản Tố Nguyên nhìn tám bí tịch.
Thiên Cương Bắc Đẩu Kiếm Quyết chưa đến ba mươi hơi thở đã nhìn thấu.
Thiên Cương Bắc Đẩu Kiếm Quyết, truyền thừa tu luyện Diệp gia, công pháp tu luyện cấp phổ thông, kiếm pháp luyện thể tiến giai.
Phương pháp này có thể hoàn thiện, có giá trị tu luyện, có thể tu luyện.
Hắn lắc đầu, bắt đầu nhìn cái thứ hai.
Mất một khắc hắn mới nhìn thấu.
Hư Thất Sinh Bạch, truyền thừa tu luyện Diệp gia, truyền thừa tu luyện cấp bậc tinh diệu, kiếm pháp luyện thể tiến giai.
Kiếm pháp này là kiếm pháp Luyện Thể Kỳ, Ngưng Nguyên, Động Huyền, cần công pháp tiếp theo, kiếm phách bách biến, uy lực cực lớn, không cần hoàn thiện, có giá trị tu luyện, có thể tu luyện.
Nhưng trước khi tu luyện, cần phải tu luyện kiếm pháp căn bản Thương Long Kiếm Bộ, sau tiểu thành mới có thể tu luyện kiếm pháp tiến giai.
Diệp Giang Xuyên gật đầu. Hảo kiếm pháp! Kiếm pháp này có thể dùng để phá phòng ngự dũng sĩ người cá. Chuyến đi này thật đáng giá.
Hắn xem tiếp, lần này là Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Pháp.
Lần này mất nửa canh giờ, khi thúc bá cũng không chờ được nữa, Diệp Giang Xuyên mới nhìn ra.
Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn Pháp, truyền thừa tu luyện Diệp gia, pháp thuật cấp bậc phổ thông.
Phương pháp này có thể luyện hóa ngũ quỷ, từ đó nhiếp hồn, vận chuyển, đối địch, điều tra, là yêu pháp tà thuật, tu luyện sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, không đề nghị tu luyện.
Diệp Giang Xuyên lắc đầu, tiếp tục nhìn tiếp.
Lần này hắn nhìn chính là Ưng Kích Trường Không.
Liếc mắt một cái, trong nháy mắt đã có cảm ứng truyền đến.
Ưng Kích Trường Không, truyền thừa tu luyện Diệp gia, công pháp tu luyện cấp bậc siêu phàm…
Diệp Giang Xuyên bỗng giật mình.
Ưng Kích Trường Không chính là một bộ công pháp với Ngư Tường Thiển Để, hắn lập tức truy bản tố nguyên thành công.
Ưng Kích Trường Không vốn là công pháp cấp bậc thiên hiến của Thiên Cầm Kiếm Tông Trọng Minh Lăng Hư Trảm Sinh Kiếm, được đại năng chọn ra, tinh giản cải biến. Đến lúc này, cấp bậc thiên hiến bị giảm xuống thành cấp bậc siêu phàm.
Nhưng Ưng Kích Trường Không có thể cùng với tám công pháp cường hoành khác tổ hợp cùng một chỗ, hợp thành một bộ đạo thuật siêu thần Thấm Viên Xuân.
Nếu có được chân ý của Ưng Kích Trường Không và Ngư Tường Thiển Để, người đó sẽ có cơ hội lĩnh ngộ pháp thuật Vạn Loại Sương Thiên Cạnh Tự Do, một trong chín công pháp siêu thần đạo thuật Thấm Viên Xuân.
Truyền thừa Diệp gia xảy ra vấn đề, dẫn đến Ưng Kích Trường Không từ siêu phàm rơi xuống tinh diệu.
Phương pháp này đề nghị nhất định phải tu luyện, còn có thể làm công pháp tu luyện hạch tâm.
Diệp Giang Xuyên không nói hai lời, nhìn cũng không nhìn ra đằng sau, chỉ thẳng vào cái này: “Tộc thúc bá, ta chọn cái này.”
Tộc thúc bá vốn tưởng rằng Diệp Giang Xuyên sẽ năn nỉ cả nửa ngày nữa, nghe xong, không khỏi sững sờ, hơn nữa ngày mới phản ứng:
“Ngươi xác định?”
“Ta xác định.”
“Tại sao lần này lại nhanh như vậy?”
“Là do cái này thuận mắt.”
“Đứa nhỏ này, khó trách bọn họ đều nói ngươi… hơi…”
“Được, đã như vậy, ta sẽ truyền pháp.”
Tộc thúc bá yên lặng truyền pháp. Diệp Giang Xuyên yên lặng tiếp nhận.
“Tốt, truyền pháp kết thúc, ngươi mau quay về tu luyện đi.”
“Đạt đến luyện thể tầng chín, ngươi có thể đến đây chọn một công pháp khác.”
“Đa tạ tộc thúc bá.”
Diệp Giang Xuyên nhận được Ưng Kích Trường Không, cao hứng không thôi, quay về gian phòng của mình.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy bên trong đình viện có một hồ nước nho nhỏ, vô cùng sạch sẽ, có thể chèo thuyền trong hồ.
Bên bờ hồ có một bãi cát. Hắn lập tức vui vẻ tiến lên.
Bãi cát do vô số cát trắng tạo thành. Trên cơ bản đều là cát trong suốt, hoàn toàn có thể dùng để tu luyện.
Diệp Giang Xuyên lập tức chạy về phòng. Bên trong thạch lâu, đồ vật đầy đủ, có sọt, còn có xẻng sắt.
Hắn vác một cái giỏ rộng lưng, cầm xẻng sắt đến đào năm đấu cát, dưới ánh mắt kinh ngạc của người làm vườn, hắn vui vẻ quay về thạch lâu.
Có thể tiếp tục tu luyện Di Sơn Hoán Nhạc Quyết mới là quan trọng, không thể thư giãn được.
Hắn không biết những gì hắn làm đều bị người khác nhìn thấy.
“Đó là bãi cát Mộc Hồ của gia tộc, dùng để thưởng thức, hắn đang làm gì thế? Đào cát?”
“Xem ra, lời đồn là có thật. Đứa bé đó là một đứa ngốc.”
“Nhìn qua cũng không thấy ngốc mà? Diện mạo còn rất thanh tú.”
“Còn không ngốc? Nghe nói khi chọn pháp, nó ngồi đó ngẩn người ba canh giờ.”
“Sau đó chạy đến mộc hồ, đào một giỏ cát lớn cõng về phòng, lén lén lút lút như trộm.”
“Khi ăn cơm, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, giống nông dân. Sau đó còn ăn mấy bát cháo linh lớn, còn không ngốc sao?”
“Hắn có ngốc hay không ta không biết, ta biết tỷ của hắn muốn giới thiệu cho đứa em trai ngốc của mình thập cửu tiểu thư Vương gia Vương Nhu Nhiên.”
“Lông Phượng Hoàng còn không phải gà sao? Thập cửu tiểu thư Vương gia xuất thân chi thứ, nghèo túng, nhưng cũng không có khả năng gả cho tên ngốc này?”
“Ha ha, thất thiếu nãi nãi Vương gia nói cho cùng cũng đến từ nông thôn, cái gì cũng không biết. Nàng ta thật sự cho rằng đứa em trai ngốc của mình xứng với tiểu thư Vương gia?”
“Thất thiếu gia bị mê hoặc, đối với thất thiếu nãi nãi nói gì nghe nấy, giống như buộc phải gả thập cửu tiểu thư cho kẻ ngu này.”
“Ha ha, chúng ta cứ ngồi xem náo nhiệt đi.”
Mọi người không ngừng bàn tán ầm ĩ.