Chương 34: Thái Ất Thất Sĩ

Chương 34: Thái Ất Thất Sĩ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Ta đã gặp dũng sĩ một lần. Mười hai năm trước, quận Liêu Viễn bị ma xâm, ta cũng được điều động đến đó.”

“Trận chiến đó, ta đã gặp được dũng sĩ Thái Ất Tông. Người đó thật đáng sợ. Hắn ta chính là bất tử.”

“Đối mặt với ma thú hung tàn, ma tu lợi hại hơn nữa, hắn ta bị thương như thế nào cũng không chết, cuối cùng bị người ta luyện thành tro bụi vẫn phục sinh, có thể nói một mình thay đổi cả một trận chiến.”

“Nói là dũng sĩ, ta thấy chi bằng nói là bất tử sĩ thì đúng hơn.”

“Về thiên tu sĩ, theo truyền thuyết Thái Ất Tông có chín mươi chín thiên tu sĩ. Bọn họ là tu sĩ tối cao của Thái Ất Thiên. Bọn họ dùng ý chí của mình để khống chế Thái Ất Thiên.”

“Ngoại trừ lực sĩ, mưu sĩ, dũng sĩ, thiên tu sĩ, còn có ba sĩ nữa. Cha ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân, ngay cả Ngưng Nguyên Cảnh còn chưa tiến vào được, cho nên ta chỉ biết có bấy nhiêu.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu. Hắn hỏi tiếp: “Cha, Tú Phương gia gia là tu sĩ Ngưng Nguyên?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng, ông ấy chính là tu sĩ Ngưng Nguyên. Ngưng Nguyên có thể ngưng tụ chân nguyên, có thể thi triển pháp thuật, ngự không phi độn, sử dụng pháp khí, hưởng thọ hai trăm năm.”

“Nhưng khó lắm. Diệp gia chúng ta từ trên xuống dưới, thành Thiết Lĩnh ba thành bốn huyện hai mươi mốt hương, bổn gia phân gia, tạp dịch phụ thuộc, luyện thể tầng mười đại viên mãn khoảng hai ba ngàn người, nhưng tiến vào Ngưng Nguyên cũng chỉ có sáu người. Tiến vào Ngưng Nguyên, nghe thì dễ lắm.”

Hai cha con vừa đi vừa trò chuyện, ánh sáng đằng trước càng lúc càng rõ ràng.

Rất nhanh, hai người đã đến điểm cuối cùng của sạn đạo Ất Mộc. Một bước cuối cùng, hai người rời khỏi cầu gỗ.

Diệp Giang Xuyên cảm thấy chấn động toàn thân. Hắn từ một thế giới khác tiến vào một thế giới khác.

Hắn nhìn xuống, dưới chân đã biến thành nền đá. Dưới sự dẫn đầu của Diệp Nhược Thủy, hắn bước nhanh về phía trước.

Đằng trước có một cái cửa ra. Vừa bước ra ngoài, một luồng gió mát thổi vào mặt.

Luồng gió mát này vô cùng dễ chịu. Diệp Giang Xuyên không nhịn được hít thêm vài hơi.

Đây chính là linh khí.

Trong không khí ẩn chứa linh khí. Mặc dù không bắt được như trong hồ nước, nhưng trong không khí này tuyệt đối có linh khí.

Diệp Giang Xuyên hít sâu vài cái. Đáng tiếc, linh khí quá mỏng, không cách nào khai thác, không giống như nhặt tiền.

Nhưng sau đó, Diệp Giang Xuyên cảm nhận được mùi than cốc than đá, vô cùng gay mũi, không nhịn được muốn buồn nôn.

Diệp Nhược Thủy cười ha hả: “Con có cảm giác gì?”

“Cha, đây là mùi gì thế? Gay mũi khó ngửi, mùi thơm dễ chịu ban đầu đã bị phá hư.”

“Nơi này chính là thành Thiết Lĩnh, không phải tiểu thế giới vô linh như Bạch Kỳ Hương chúng ta. Ở đây có linh mạch, cho nên thiên địa có linh khí. Nhưng nơi này sản xuất mỏ tinh thiết các loại, khai thác khoáng mạch, sinh ra khí độc quặng sỉ, dẫn đến bên trong không khí có mùi gay mũi.”

“Nhưng cũng không còn cách nào cả. Đây là ảnh hưởng tất yếu của việc khai thác. Một lát nữa, khi con đã thích ứng rồi, con sẽ không còn ngửi thấy nữa. Ngoại trừ mùi này, con còn có cảm giác nào khác nữa không?”

Diệp Giang Xuyên cảm nhận một chút rồi đáp: “Cha, hình như cơ thể nặng hơn? Thủy khí nơi này cũng nặng hơn chỗ của chúng ta?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng, không phải cơ thể nặng, mà là trọng lực nơi này nặng hơn Bạch Kỳ Hương nửa thành. Thủy khí nặng hơn một thành.”

“Ngoài ra, nơi này không có mùa Đông, chỉ có Xuân Hạ Thu mà thôi, cũng không có tuyết, nước vĩnh viễn sẽ không kết băng.”

“Không sao đâu. Một thời gian nữa con sẽ thích ứng. Đi theo ta.”

Diệp Giang Xuyên theo Diệp Nhược Thủy rời khỏi cửa hang. Nơi này rõ ràng là núi đá hình nón, bên trên có đường vòng quanh núi. Đường vòng quanh núi trải rộng lối ra sạn đạo Ất Mộc, khoảng chừng mấy chục cái.

Những lối ra được xếp so le, có hộ vệ trông coi.

Rời khỏi sạn đạo Ất Mộc, thuận theo đường núi quanh co xuống dưới núi, bên dưới là những bức tường cao và những sảnh đường tráng lệ.

“Giang Xuyên, nơi này chính là đầu mối then chốt của thành Thiết Lĩnh. Hơn phân nửa cửa ra vào sạn đạo Ất Mộc thông đến hai thành bốn huyện hai mươi mốt hương đều nằm ở đây. Con nhìn lên trời đi.”

Diệp Giang Xuyên theo hướng chỉ của Diệp Nhược Thủy nhìn lên trời, chỉ thấy có một vòng xoáy vân khí như ẩn như hiện.

“Đây chính là Nguyên Thạch Vân Tác cao hơn sạn đạo Ất Mộc một cấp. Phi thuyền cỡ lớn có thể thông qua, từ thành Thiết Lĩnh thẳng đến quận Liêu Viễn.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu. Sau đó, hắn cùng với Diệp Nhược Thủy bước đến điện đường tiến hành đăng ký.

Vô cùng phiền phức, còn cần phải nhỏ máu lưu ấn.

Lúc này, ba người Diệp Tú Phương đã quay về, thần thái vội vàng. Ông chỉ gật đầu với hai cha con Diệp Nhược Thủy, không nói gì thêm, tiến vào một bên điện đường khác.

Hoàn thành đăng ký, bước ra khỏi tường cao, một thành thị to lớn xuất hiện trước mắt Diệp Giang Xuyên.

Thành thị chiếm diện tích hơn mười dặm, sông hộ thành rộng ba mươi trượng, tường xây bằng đá huyền vũ nham, bên trên khắc đầy phù văn cấm chế, tường thành cao lớn hùng vĩ.

Trong thành đều là những thạch lâu ngói xanh to lớn, được sắp xếp theo một hình dạng tổng thể.

Những mái nhà xếp thành hàng rất ngay ngắn, đường phố đông người qua lại, khá sinh động.

Diệp Nhược Thủy dẫn Diệp Giang Xuyên ra ngoài. Ngoài cửa có một loạt xe bò. Ông leo lên một chiếc xe bò, hô lớn: “Hồi lão trạch Diệp gia.”

Xe bò tiến lên. Đây là tộc xa của Diệp gia bố trí ở sạn đạo.

Lúc này, Diệp Giang Xuyên phát hiện cái mùi gay mũi kia hình như không còn ngửi thấy nữa.

Cái này chính là ở gần nhà xí không thấy thối sao?

Rất nhanh, xe bò chở hai người đến một trang viên lớn trong thành.